trải qua gần ba tháng mai mối, khiến tầm mắt của mở rộng, tiền kiếm dễ dàng, tâm lý tiêu tiền cũng còn thể tiết kiệm thì tiết kiệm như đây, mà ở tình huống kinh tế cho phép, nên thoải mái thì thoải mái.
Giang Tuyết : "Thật sự cần . Ghế hạng hai cũng . Cũng chị từng . Chờ chị thiếu tiền, sẽ thử ghế thương gia!"
Giang Phong bất đắc dĩ : "Được , nếu chị kiên trì, em đặt ghế hạng nhất cho chị. Chị đừng từ chối nữa, ghế hạng nhất dù cũng thoải mái, rộng rãi hơn."
Cho dù Giang Tuyết cảm thấy cần thiết, chẳng qua đây cũng là tấm lòng của em trai, cô từ chối nữa.
...
Buổi chiều, Giang Phong võng cây nhãn, cầm điện thoại chuyện với chị Hoàng Linh Vi.
Từ khi thêm WeChat của cô gái , mỗi ngày bất kể bận thế nào, Giang Phong đều sẽ bớt thời gian chuyện với cô.
Bởi vì tất cả tài liệu của Hoàng Linh Vi, cho nên mỗi chuyện phiếm, Giang Phong đều thể dễ dàng tìm đề tài cô thích, hơn nữa quan điểm của hai gần giống , cách về nhiều chuyện cơ bản cũng giống , mỗi chuyện đều cho Hoàng Linh Vi cảm giác tìm tri âm, Hoàng Linh Vi càng tăng thêm thiện cảm với Giang Phong.
Lúc , Giang Phong đang chuyện với cô về tám khách đến nhà tạ môi hôm qua, thậm chí gửi cả ảnh phong bì và quà tặng cho Hoàng Linh Vi xem.
Hoàng Linh Vi: "Không hổ danh là mai mối, tính qua đống quà tặng ít nhất cũng đáng giá ba bốn chục nghìn, còn tám phong bì phồng to thế , chỉ độ dày cộng chắc hẳn cũng trăm mấy hai trăm. Nói , cả ngày hôm nay thu hai trăm nghìn?"
Giang Phong: "Đây là kết quả nỗ lực đó, chỉ là tập trung thu một ngày thôi."
Cố Diệp Phi
Hoàng Linh Vi: "Hu hu hu, thật hâm mộ. Lúc nghỉ hè, cũng cố gắng trông cửa hàng, mà thể kiếm nhiều bằng !"
Giang Phong: "Người trắng trẻo xinh giàu như cô cần chê . Cô kiếm tiền để trải nghiệm cuộc sống, mà kiếm tiền là vì cải thiện cuộc sống, hai chuyện là hai khái niệm khác ."
Hoàng Linh Vi: "Anh kiếm tiền vì cải thiện cuộc sống? Có tiện cho nhà gì ?"
Cho dù cô và Giang Phong chuyện ở WeChat một tháng rưỡi, nhưng cho đến tận lúc hai thậm chí từng gửi ảnh, cũng từng gọi video, càng từng hỏi thăm điều kiện gia đình của mỗi .
Mặc dù qua những lời chuyện bình thường, hai bên đều mơ hồ đoán một bối cảnh của đối phương, nhưng dù đó chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ Giang Phong , cô cũng tò mò hỏi một câu.
Giang Phong: "Chuyện gì bất tiện . Ba đều là nông dân, đời đời đều kiếm ăn trong ruộng, cho nên cải thiện cảnh sinh hoạt, cũng chỉ thể dựa bản nỗ lực!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-121-hoang-nu-hiep-xin-dung-buoc-2.html.]
Hoàng Linh Vi: "Hóa là , chẳng qua cũng , so với gia cảnh, năng lực cá nhân mạnh mẽ mới thật sự là cao thủ. Anh mới nghiệp đến ba tháng, chỉ dựa năng lực của kiếm tới mấy trăm nghìn, như là lợi hại !"
Giang Phong: "Nếu so sánh với những bình thường bối cảnh, quả thật là tạm . là con cháu nhà giàu, bây giờ thể so sánh , vẫn cần tiếp tục cố gắng."
Hoàng Linh Vi: "Ừ, con ngừng vươn lên mới là ngầu nhất. Bây giờ nổi tiếng ở trong thôn, tin tưởng bao lâu nữa, thể nổi danh ở trấn. Đến lúc đó, sẽ kiếm càng lúc càng nhiều hơn."
Giang Phong: "Vi Vi , bạn, cảm thấy cô cần cho chút khích lệ đấy."
Hoàng Linh Vi: "Khích lệ gì chứ?"
Giang Phong: "Nói ví dụ như, gửi ảnh tự sướng gì đó cho chẳng hạn!"
Hoàng Linh Vi: "Hừ, nghĩ thật đấy!"
Giang Phong: "Có thể chụp mặt, chỉ chụp chân thôi cũng !"
Hoàng Linh Vi: "... Anh đúng là biến thái mà!"
Giang Phong: "Cô đừng hiểu nhầm. chẳng qua trực giác, cảm thấy cô chắc chắn đôi chân dài và , cho nên xem thử đoán đúng !"
Hoàng Linh Vi: "Hừ hừ, trực giác của thật chuẩn, bản cô nương đôi chân dài thẳng, siêu cấp, nhưng thể để cho loại háo sắc như xem !"
Giang Phong: "Đồng chí Vi Vi, cảm thấy cô chắc chắn đổ oan cho . là căn cứ ánh mắt tán thưởng để xem, tuyệt đối lấy chuyện , cho nên cô cứ chụp một tấm để xem thử chân dài của cô tới mức nào ?"
Hoàng Linh Vi: "Tạm biệt!"
Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp xin dừng bước!"
Hoàng Linh Vi: "Anh còn chuyện gì nữa?"
Giang Phong: "Chân thể chụp, tay thì thể chứ? xem thử tay ngọc nhỏ nhắn của Hoàng nữ hiệp!"
Hoàng Linh Vi: "..."