Buổi sáng thứ bảy.
Tại biệt thự Lăng gia.
Nhìn thấy con gái vẫn cứ ăn mặc như bình thường, Lăng mẫu nhịn trừng to mắt : “Lỵ Lỵ, đây là đầu tiên con mắt đấy, con định ăn mặc như ?”
Lăng công chúa trừng mắt , : “Mẹ , con mặc thế vấn đề gì ?”
Cố Diệp Phi
Lăng mẫu đáp: “Bản bộ váy vấn đề gì, điều con gì cũng nên trang điểm một chút, tạo kiểu tóc một chút, phối thêm chút trang sức chút chứ!”
Lăng công chúa lắc đầu, xem thường : “Con lớn lên xinh , lãng phí thời gian trang điểm gì, bình thường thế nào thì thế đó, như mới tương đối chân thật .”
Ông Lăng ở bên cạnh cũng tán đồng, : “Lỵ Lỵ đúng đấy, chân thật một chút thì hơn, nếu như đối phương nông cạn đến nỗi trông mặt mà bắt hình dong, mối hôn sự thành cũng .”
Lăng mẫu đưa tay đỡ trán, thở dài: “Cha con hai đúng là tính tình giống như đúc, , cứ như , bày mặt chân thật nhất của bản , như một, như cũng .”
...
Biệt thự Trình gia.
Hai vợ chồng Trình gia cũng đang đau đầu chuyện ăn mặc.
“ cảm thấy nên mặc thoải mái một chút, ông Lăng và Lăng công chúa đều thích ăn diện, bọn họ thường cũng chỉ ưu tiên lịch sự, thoải mái. Nhất là ông Lăng, cách ăn mặc so với mấy ông lão ở nông thôn bình thường cũng khác biệt lắm, nếu như chúng ăn mặc trang trọng quá, cùng một chỗ với bọn họ sợ sẽ ăn nhập lắm.” Trình phụ quan điểm của .
Có điều Trình mẫu đồng ý, bà : “ cảm thấy vẫn nên ăn mặc trang trọng một chút thì hơn, thể hiện chúng coi trọng chuyện , ông Lăng và Lăng công chúa bình thường mặc dù thích ăn diện trang điểm, nhưng chừng nhà họ cũng sẽ ăn mặc tương đối trang trọng.
Nếu như ăn vận trang trọng mà chúng chỉ mặc trang phục bình thường, như sẽ thất lễ!”
Trình phụ đáp: “Lời của bà cũng chút đạo lý, nhưng , nhỡ ăn mặc bình thường, chúng một đồ trang trọng, cũng sẽ hổ ?”
Trình mẫu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, khỏi cau mày đắn đo: “Vậy nên xử lý thế nào bây giờ?”
Trình Quốc An đến đó, nhịn xen một câu: “Cha, , hai suy nghĩ nhiều , cũng chỉ gặp mặt ăn một bữa cơm mà thôi, chú ý nhiều như gì chứ?”
Hắn từng tham gia chuyện buôn bán kinh doanh, khi trường chỉ một lòng một theo đuổi câu cá, mặc dù 33 tuổi, nhưng tâm tư vẫn đơn thuần, để ý nhiều như .
Trình mẫu lườm một cái: “Chi tiết quyết định thành bại, đây cũng là việc nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-395-co-the-cho-con-gai-toi-mot-cuoc-song-hanh-phuc-vay-do-chinh-la-dua-con-re-tot.html.]
Trình Quốc An liền nhắc nhở: “Đã như thì gọi điện thoại hỏi Giang đại sư một chút là chứ .”
Trình mẫu , mắt lập tức sáng lên, gật đầu tán thành: “ , quên mất mai mối Giang đại sư chứ, ông mau tranh thủ thời gian gọi điện cho Giang đại sư , trưng cầu ý kiến một chút.”
Trình phụ ừ một tiếng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Giang Phong.
Điện thoại kết nối, Trình phụ liền nhanh chóng tình huống cho Giang Phong .
Giang Phong , đáp: “Chú Trình, gặp mặt cần mặc đồ trang trọng, chú và cô Trình cứ mặc quần áo thoải mái chững chạc một chút là , còn Trình cứ ăn mặc như bình thường là .”
“Được, hiểu , cứ như , lát nữa gặp!”
“Vâng, lát nữa gặp.”
...
Tại khách sạn nào đó.
Giang Phong thời gian điện thoại một chút, phát hiện còn sớm, liền với Hoàng Linh Vi đang bẹp giường dậy nổi: “Vợ , em chắc chắn dậy ăn chút gì đó ?”
“Không dậy nổi, đừng quấy rầy em, em nghỉ ngơi thật đây, tối hôm qua tới thức trắng một đêm, giờ mệt c.h.ế.t em !” Hoàng Linh Vi nhắm mắt , giọng vẻ mệt mỏi.
Giang Phong cúi hôn khuôn mặt của cô một cái, mỉm : “Được, em cứ nghỉ ngơi thật , tỉnh thì tự ăn chút gì đó, hai, ba giờ chiều mới trở về .”
Hoàng Linh Vi hé mắt, đáp: “Ừm, em , chồng , tạm biệt!”
“Chào vợ!”
...
Giữa trưa, hai nhà Trình, Lăng sự sắp xếp của Giang Phong mặt tại một quán cơm tương đối nổi tiếng ở Hàng thị.
Trên bàn ăn, qua ba rượu và năm lượt thức ăn xong, Giang Phong thấy Trình phụ, Trình mẫu căng thẳng, liền chủ động gợi chuyện, : “Bác Lăng, một cột mốc của cuộc đời bác, truyền thông đều đưa tin, bác chen chân nông trường 15 năm, từ đầu đến cuối chịu yêu đương, tới năm ba mươi bảy tuổi vẫn còn độc một , thời đó thì đúng là chuyện thể tưởng tượng nổi.
Cháu hỏi một chút, lúc đó, bác một lòng mang chí lớn, cam tâm cả một đời chôn chân ở trong nông trường ?”