Thang Bảo Nghi hiểu rõ ý trong lời của , với quả là thể đem so sánh , cả đời cũng đến La Mã, ngay từ lúc sinh ở La Mã .
Có điều, đối với chuyện hôn nhân, Thang Bảo Nghi quan điểm của riêng .
Điều kiện chọn bạn trăm năm của cô là tính cách nhất định hợp, câu tính cách thể đổi như lời cô , lời nếu như đặt trong bối cảnh xã hội xưa thì quả thực đạo lí, khi đó, một khi quan hệ hôn nhân định thì sẽ là chuyện cả đời, tính cách hợp thì cũng chỉ nước từ từ thành hợp.
hôn nhân thời nay thì khác, tối nay vợ chồng vẫn còn vui vẻ đánh bài poker với , ngay mai cãi một cái thể dắt tới cục dân chính ly hôn .
Khi còn đường lui nào nữa thì mới bắt buộc cúi đầu, cố gắng chiều theo đối phương, còn nếu như vẫn đường lui, ai cúi đầu khác chứ?
Thang Bảo Nghi phản bác lời của , mà hỏi một câu: “Mẹ, năm đó hẳn là cũng ít theo đuổi ? Vậy cân nhắc như thế nào mà cuối cùng chọn cha con? Chẳng lẽ là vì cha con điều kiện nhất ?”
Thang mẫu con gái hỏi thì trong đầu nhớ tới chuyện cũ, cảm thán : “Lúc còn trẻ quả thực ít đàn ông theo đuổi, cha con điều kiện nhất trong đó, nhưng năm đó trúng tính tình thành thực của ông .”
Thang Bảo Nghi : “Vậy , đằng hai cãi thì con , nhưng ít nhất là mặt con, hai từ xưa tới giờ từng cãi .”
Thang mẫu : “Dù cũng một câu, cha con So lên thì chẳng bằng ai, so xuống ai bằng , ít nhất thì qua nhiều năm như cũng từng lựa chọn năm đó của .”
Thang Bảo Nghi liếc mắt : “Mẹ, năm đó còn lựa chọn điều kiện nhất, bây giờ còn giật dây con tìm đối tượng điều kiện nhất gì?”
Thang mẫu bỏ hạt dưa trong tay xuống khay, thở dài: “Bây giờ thời thế đổi, đàn ông tính tình thành thật như cha con cũng còn nhiều nữa, tìm điều kiện dù vẫn hơn điều kiện kém.”
Thang Bảo Nghi: “...”
...
Ngày hôm , trời sáng.
Thang Bảo Nghi rời giường rửa mặt xong, bữa sáng còn kịp ăn thì nhận điện thoại bà nội gọi tới.
Điện thoại kết nối, bà nội cô ha hả, hỏi: “Bảo Nghi, ăn sáng cháu?”
Thang Bảo Nghi đáp: “Vẫn , bà nội ăn ?”
Bà nội Thang : “Bà ăn , để bà ngắn gọn thế , tối hôm qua một bạn của bà hỏi thăm tình huống của cháu, giới thiệu cháu trai nhà ngoại của cho cháu, bà giới thiệu điều kiện của đứa cháu trai cũng tệ, cháu thêm wechat của nó cùng hàn huyên chút ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viec-ket-day-to-hong-truoc-gio-ta-chua-phuc-ai-ca/chuong-864-tu-lam-mai-moi-cho-chinh-minh.html.]
Thang Bảo Nghi lập tức từ chối, mà hỏi : “Bà nội, bạn của bà giới thiệu cháu trai nhà đẻ cho bà như thế nào?”
Bà nội Thang : “Cháu trai nhà đẻ của bà năm nay 27 tuổi, cũng giống như cháu, cũng vũ đạo, nó cũng mở một trung tâm dạy vũ đạo, chuyên múa Latin.
Hình của nó thì lát để bà gửi wechat cho, bà thấy thằng nhóc lớn lên cũng tạm , đều là trong cùng một ngành, chắc hẳn hai đứa sẽ nhiều chủ đề chung, nếu như cháu đồng ý, lát nữa bà sẽ gửi nick wechat của cháu cho bạn , bảo cháu trai của bà thêm cháu.”
Thang Bảo Nghi : “Vậy bà tiên gửi ảnh cho cháu xem một chút .”
Bà nội Thang : “Được, cứ như , cháu tranh thủ ăn sáng , để bà gửi ảnh qua wechat cho cháu, khi nào quyết định thì gọi điện với bà một tiếng.”
Cố Diệp Phi
Thang Bảo Nghi đáp: “Vâng bà nội, cháu cúp máy đây.”
“Ừ, chào cháu.”
“Cháu chào bà.”
Chờ bà nội cúp điện thoại , Thang Bảo Nghi liền bắt đầu ăn điểm tâm.
Bữa sáng của cô đơn giản, một cái bánh bao, một hộp sữa tươi.
Thang Bảo Nghi ăn mở ảnh xem, phát hiện đàn ông trong bức ảnh thần, lẽ trong mắt khác cũng thể coi là soái ca .
Có điều, Thang Bảo Nghi cảm nhận sự trai của đối phương.
Thứ như thẩm mỹ thật sự khó , đây là thứ chủ quan, dù trai, soái như ông chú Tiêu ( nhất mỹ nam cổ trang) thì cũng nghĩa là tất cả đều cảm thấy như .
Thang Bảo Nghi cảm nhận cái soái của đối phương là chuyện bình thường.
Trên đời , trong mười thì ít nhất chín là hội vẻ ngoài.
Nói trắng , bất kể nam nữ, ấn tượng đầu tiên đều tướng mạo.
Những quan tâm tới tướng mạo thì đều trải qua một thời gian ở chung, hiểu , cuối cùng những ưu điểm khác của đối phương cho rung động, lúc tầm quan trọng của tướng mạo mới giảm bớt.