Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ngồi đợi một lúc lâu, tiếng đồng hồ  tường  cạch cạch trôi qua, thức ăn  bàn  nguội, tự dưng bao nhiêu hào hứng lúc trưa giờ tan biến   hết.   buồn bã, chống tay lên cằm  đưa mắt  mâm cơm bất chợt nhớ đến ba , chắc là hằng ngày ba cũng giống như  bây giờ, dọn cơm lên  ngó  ngó  trống trãi, nghĩ đến khoảnh khắc đó thôi mà    kiềm  cảm xúc trong lòng   nước mắt cũng tự do rơi xuống, chắc là nếu trong vòng một tuần nữa  tìm  công việc phù hợp chắc  sẽ trở về  quê ở với ba  tính .
Bên ngoài  tiếng mở cửa,  vội vàng đưa tay lên lau  nước mắt  nhanh chân chạy luôn  toilet. Vì  sợ   đây Tuấn  nghĩ  chờ cơm Tuấn, như thế mất mặt lắm.
…
Đứng trong phòng tắm,  xả nước rửa  khuôn mặt đang nhòe nước mắt, một lúc  cảm thấy     mới từ từ   ngoài. Ngó chừng thấy Tuấn quăng cặp táp và chiếc áo vest một bên sopha, còn Tuấn thì  ngả lưng   ghế, hai mắt nhắm nghiền  chiều mệt mỏi lắm.
Tiến  gần  ngập ngừng lên tiếng
-Tuấn về trễ ? Đã ăn gì ?
Tuấn  nhíu mày  mở mắt   ,  đó lia mắt  sang bàn ăn. Giọng Tuấn khàn khàn    lắm
-Hằng  ăn tối ?
 định Ừ, nhưng   lắc đầu
-Hằng thấy đói nên ăn  . Phần đó chừa Tuấn vì lúc trưa  Tuấn  tối về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-24.html.]
Thật  là    ăn, vốn dĩ đang ở nhà Tuấn nên ăn   phần mất lịch sự nên  định chờ Tuấn về ăn chung, nhưng  ngờ Tuấn  về khuya, giờ mà trả lời  còn đợi Tuấn thì quê c.h.ế.t nên  đành trả lời thế cho qua…
Tuấn gật đầu,  lim dim đôi mắt nhắm , sắc mặt đỏ bừng.    gần quan sát hình như Tuấn  khỏe nên  liền hỏi han
-Tuấn  bệnh  ? Có cần   mua thuốc giúp ?
Tuấn  mở mắt ,  chống tay  dậy
-Không cần phiền Hằng . Thôi để   phòng nghỉ. Hằng coi dọn dẹp dùm Tuấn nha.
Nói dứt lời Tuấn liền cầm chiếc áo vest  lên  bước thẳng  hướng tới cửa phòng, nhưng  ngờ mới   mấy bước Tuấn    vững nữa,  thấy thế liền vội chạy tới,   cả  Tuấn đổ ập lên   luôn.
Vì Tuấn to con nên đỡ  cả  Tuấn  đến phòng   thở mạnh mấy , vật  nửa  của bạn   xuống, từ từ   tiếp tục đỡ luôn hai chân Tuấn lên luôn  giường. Cảm nhận sức nóng từ cơ thể Tuấn từ từ lan sang  ,  cả tiếng thở  mệt,   mê man thì  đoán Tuấn  sốt .
Nhìn Tuấn   ngay ngắn  giường,  liền nhanh chân  ,     bàn ăn, nhưng giờ đây tự nhiên   thấy đói,  hiểu vì   yên tâm vì Tuấn bệnh,  do    ăn mà đưa  mấy đũa cơm  miệng thì   buông đũa...tiếp tục  dọn tất cả mâm cơm đem dẹp, phần cơm và trứng  để   tủ lạnh, còn phần rau thì  đổ bỏ …
Xong xuôi tất cả  sạch sẽ,  định bụng  phòng ngủ… nhưng  ngó qua phòng bên cạnh đôi chân   hiểu  cứ thôi thúc bước tới,  khi  đến cửa phòng  vô thức bước chân  ...
Lúc    giường Tuấn dường như rơi  trạng thái mê man luôn, sắc mặt đỏ bừng,  trán  còn rịn  lấm tấm mồ hôi nữa. 
  thôi  thấy xót nên nhanh chân  lấy khăn  nhúng nước ấm  đó 1 khăn thì đắp lên trán, một khăn lau cổ và tay của Tuấn...Cả đêm    cạnh  khăn liên tục, cho đến gần sáng vì mệt quá nên  gục xuống luôn…