Mùi cồn từ miệng Phong phả  mặt khiến  khó chịu  đưa tay đẩy mạnh  , nhưng khi  những câu  của Phong   khỏi ngạc nhiên ngay lập tức  đanh mặt     thẳng thắn trả lời
-Anh  gì  Phong? Là ai bỏ ai hả? Là ai leo lên giường với con Diệp là ai ép em  ly dị, ngày  tòa  nhớ ? Em chỉ một   , còn   mang  tình của  đến tòa, hai  thể hiện sự hạnh phúc  nỗi đau khổ của em. Em còn nhớ  rõ gương mặt mãn nguyện của  đối với cô  nữa đó Phong ?
.
 dù  dặn lòng  thật bình tĩnh vì lúc  Phong say,  lý lẽ với  say thì cũng chẳng thể nào    hiểu , thế nhưng  Phong   bỏ   thì    thể nào giữ nổi bình tĩnh  nữa.
Phong   vặn hỏi,   liền đưa hai cánh tay  chụp lấy vai   bóp thật chặt, ánh mắt trừng lên  thẳng    đó lớn tiếng giải thích
-Anh  ,    mãn nguyện, là do   ép, ánh mắt   em ở toà là ánh mắt của sự tiếc nuối, là vấn vương, là hối hận đó em  hiểu  hả Hằng?
  Phong  cho đau nên liền vung tay  khỏi  . Đứng đối diện với Phong  hít một  thật sâu  gật đầu 
-Bây giờ  tiếc nuối  là gì gì đó thì em cũng  cần . Bây giờ khuya   ngoài đường thế    thấy   . Anh về  em còn về nữa!
-Không? Anh  về,  nhớ em, mấy tháng nay  lênh đênh  biển nhưng  giây phút nào  ngừng nghĩ về em cả? Hằng   khát khao   em em     hả?
-Anh  lung tung gì đó? Anh tránh  cho em về?
-Không? Anh  tránh? Anh nhớ em lắm, em về bên   Hằng?
Vừa  Phong  nhào đến ôm chặt lấy , đôi môi còn ép  môi   điên cuồng cắn mút. Quá bất ngờ  sự tấn công của Phong nên  chỉ  cố gắng vùng vẫy  né tránh đôi môi của Phong   đó đưa đôi mắt sợ hãi  quanh  lớn tiếng la lên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/chuong-37.html.]
-Có ai  cứu  với,  ai ? Phong  buông   mau,  điên …
  la,  sợ nên òa lên  nức nở, đôi tay cố cào cấu  đẩy Phong  nhưng   say rượu nên mạnh lắm,  càng phản kháng thì Phong càng hung hăng ôm chặt lấy  hơn. 
Giữa đêm khuya tối om như tờ, con đường quạnh vắng chỉ  hai . Đôi mắt Phong giờ đây nổi lên đầy dục vọng, mặt  la hét, mặt  cự tuyệt, mặc  van xin đến khản cổ Phong vẫn  hề buông , ngược    còn đẩy mạnh  ngã  xuống bên gốc dừa, hai tay điên cuồng xé rách chiếc áo sơ mi của  đang mặc  lớn tiếng   những lời  vô cùng khốn nạn.
-Khuya   ai dám  mà cứu em  em khỏi la cho mắc công,     em thì  cũng  để ai   em  Hằng? Hằng ơi... nhớ em quá .
 vùng vẫy đến lả , hai tay nhanh chóng đưa lên bấu chặt lấy mảnh áo   xé để che  khuôn ngực, nước mắt  chảy dài,  đau,  sợ,  hoảng loạn luôn miệng van xin Phong
-Anh điên ,  ơn tha cho   Phong, đừng để   ghê tởm  hơn nữa?
Phong rít lên   đầy hậm hực
-Em ghê tởm  ? Ha ha chẳng  em yêu   ? Tại   sợ  hả? Hằng ? Anh yêu em... yêu em...Cho   Hằng? Đời   chỉ yêu mỗi em thôi Hằng ?
-Anh buông ...Phong...buông  ...bớ    ai  cứu dùm  với…
Giữa bốn bề vắng lặng, tiếng gào thét của  chỉ đáp  là nụ  đê tiện và ánh mắt dục vọng đầy thèm khác đang dán chặt xuống  , mặc cho  đau đớn Phong vẫn  hề dừng , càng cố chấp giữ hai tay     mò sờ nắn lên bộ n.g.ự.c của …
 bất lực, cả  vì mất sức mà nhũn , một giọt, hai giọt,  liên tiếp những giọt nước mắt đắng cay và tủi nhục rơi xuống...Trong lúc tuyệt vọng, ánh mắt  từ từ khép , định bụng sẽ cắn lưỡi c.h.ế.t luôn  mặt Phong để khỏi  nếm trải cái chuyện nhuốc nhơ …  khi   nhắm mắt định mở miệng  cắn mạnh xuống lưỡi thì bất ngờ từ xa   tiếng bước chân gấp gáp chạy tới. Trong tức khắc Phong  đánh văng  khỏi  .
Tiếp theo  đó là một giọng  quen thuộc trút đầy sự giận dữ vang lên
-Khốn nạn, mày thử động   cô  một  nữa xem? Tao bảo đảm đây sẽ là  cuối nửa   của mày  ngóc đầu lên đó