Ta  Triệu Ngọc Hoa quấy rầy đến phát bực, một ngày nọ  đang ở trường đua ngựa nghĩ cách đánh cho  một trận, bỗng nhiên từ đằng xa  một  phi ngựa về phía . Thân hình của  đó vô cùng quen thuộc, càng đến gần càng khiến  kinh hãi.
 
Thật  ngờ  là  quen cũ đến!
 
Đối phương   thấy , liền nở nụ  rạng rỡ: "Tiểu Ngũ,  lâu  gặp!"
 
"A Trạch." Ta khẽ gọi tên  .
 
Từ  chia tay ở Gia Dụ Quan, thấm thoắt  gần hai năm trời chúng  bặt vô âm tín!
 
A Trạch vẫn giữ vẻ thanh tú tuấn dật như ngày nào. Hắn thuần thục sánh bước cùng   lưng ngựa,    đăm đắm,  trách móc: "Về kinh thành  lâu như , nàng  từng nghĩ đến việc đến thăm  ?"
 
Ta dĩ nhiên  rõ nơi ở của , nhưng những lời    nào  ích gì.
 
Ta chỉ nhẹ nhàng đáp: "Thân phận  hiện tại,  tiện qua  cùng ."
 
A Trạch chợt khựng , thở dài một tiếng,  khẽ hỏi: "Nàng... bây giờ   bình an?"
 
Ta hướng mắt  về phương xa, đáp lời: "Rất !"
 
Hai đứa con đều khôn lớn khỏe mạnh, trong Bá phủ  ai dám gây sự với . Chỉ cần giải quyết  những vọng tưởng si mê của Triệu Ngọc Hoa, thì  chuyện đều  thỏa.
 
A Trạch khẽ cúi đầu, giọng  trầm thấp: "Nàng thấy an ,   cũng yên lòng."
 
Ta lặng lẽ thở dài, một nỗi niềm khó tả dâng lên trong lòng. Ngày hôm , chúng  cùng  cưỡi ngựa  lâu ở thao trường, cứ như thuở ban đầu. Đến khi con ngựa của  tỏ vẻ phản đối,  mới dẫn nó về uống nước ăn cỏ. 
 
Lúc sắp , A Trạch khẽ : "Tiểu Ngũ,     gặp nàng,  thể đến đây  ?" 
 
Ta thản nhiên đáp: "Trường đua ngựa mở cửa  ăn,  đương nhiên  thể đến, chỉ là xin  vẫn như hôm nay, cải trang mà đến." 
 
A Trạch nở một nụ  chân thành: "Tiểu Ngũ, hôm nay  thật vui vẻ."
 
Trên đường trở về, lòng   khỏi dậy sóng. Nhớ  những ngày tháng tiêu d.a.o khoái hoạt của  và A Trạch ở Gia Dụ Quan,  bỗng cảm thấy nghẹn ngào  .
 
Bởi vì  , thời gian  qua sẽ  bao giờ trở . Sẽ  bao giờ còn những ngày tháng như thế nữa.
 
Sau khi về đến nhà, Triệu Ngọc Hoa sắc mặt âm trầm đợi  trong phòng, trông như thể  ai đó nợ  mười vạn lượng bạc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-vo-cuu-zyaj/14.html.]
"Có chuyện gì ?" Ta uể oải hỏi.
 
Triệu Ngọc Hoa chậm rãi ngẩng đầu,  chằm chằm  mắt  : "Hôm nay nàng ở cùng ai?"
 
Giọng điệu của Triệu Ngọc Hoa như thể đang hạch , khiến  vô cùng khó chịu.
Ta lặng lẽ   một lát,  : "Ta ở cùng ai, thì  liên quan gì đến ?"
 
Gân xanh  trán Triệu Ngọc Hoa giần giật,  nổi trận lôi đình: "Hôm nay  đặc biệt  đường vòng đón nàng, thế mà  chứng kiến nàng cùng gã thanh niên   mật, thật là   liêm sỉ! Việt Vô Cữu, nàng là thê tử , nhưng  từng một  nàng nở nụ  rạng rỡ như  với !"
 
Thì    trông thấy  và A Trạch.
Xem     rõ dung mạo của A Trạch, bằng   chẳng  bộ dạng như bây giờ.
 
Ta khinh bỉ sự giận dữ vô lý của Triệu Ngọc Hoa, lạnh nhạt đáp: "Ta gả cho , chứ   bán  cho ! Chàng dựa  lẽ gì mà dám lên mặt dạy đời ?"
 
Nếu là  ,  nhất định  cho  rụng vài cái răng!
 
Triệu Ngọc Hoa đột ngột  dậy, sấn  nắm chặt cổ tay , gằn giọng: "Nàng  chịu cùng  ân ái, lạnh nhạt xa cách với , chẳng lẽ trong lòng nàng   kẻ khác  ?"
 
Hắn áp sát  quá gần, khiến  vô cùng khó chịu.
 
Ta trầm giọng  lệnh: "Buông tay!"
 
Triệu Ngọc Hoa trừng mắt  : "Ta  buông! Trừ phi nàng  rõ  chuyện cho !"
 
Một cơn giận dữ vô cớ bùng lên trong lòng,  mạnh tay hất  , quát lớn: "Chàng đừng  động tay động chân!"
 
Triệu Ngọc Hoa   đẩy mạnh, trong mắt càng thêm phẫn nộ,  tiến  ép sát: "Vô Cữu, nàng  là thê tử của , thì  cùng   một đôi phu thê thật sự, sinh con dưỡng cái, cùng  đầu bạc răng long!"
 
Hắn đây là  dùng vũ lực với  ?
 
Nghe thấy tiếng động lớn, Hồng Diên và Lục Chi vội vã từ bên ngoài xông , cảnh giác  chằm chằm Triệu Ngọc Hoa, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.
 
Triệu Ngọc Hoa gầm lên: "Cút!"
 
Ta khẽ phất tay  hiệu với Hồng Diên và Lục Chi. Hai   , hiểu rằng   dễ  ức hiếp, nên chậm rãi lui  ngoài.
 
Triệu Ngọc Hoa  ngỡ   ngoan ngoãn phục tùng,  liền đẩy mạnh   vách tường, giọng điệu si tình: "Nàng còn nhỏ dại,  hiểu  tình nghĩa phu thê là gì,    nhất định sẽ đối xử  với nàng..."