Hồng Diên lên tiếng: "Người ở kinh thành, quả nhiên yếu đuối quá."
 
Lục Chi tiếp lời: "Chuyện  mà xảy  ở Gia Dụ Quan của chúng , ruột gan  lòi , nhét   tiếp tục chiến đấu!"
 
Tử Hinh bình thường ít  nhất, lúc  cũng góp lời: "Vô ích!"
 
Chỉ  Hồng Diên là dở  dở : "Cô gia  thương ở lòng, chứ   ở  thể, mấy đứa các ngươi, bao giờ mới trưởng thành  hả!"
 
Ta  khỏi mỉm , ngoài  , ngay cả những   cận của  cũng  quen với cuộc sống ở kinh thành.
 
Ta  quấy rầy Triệu Ngọc Hoa, để   thời gian suy nghĩ thông suốt  chuyện.
 
Sau đó,  vẫn tiếp tục mỗi ngày đến trường đua ngựa để giải khuây.
 
A Trạch cứ  ba đến năm ngày  ghé qua một lát,   hề nhắc đến chuyện tình cảm, mỗi  chỉ cùng  cưỡi ngựa và trò chuyện.
 
  sợ sẽ  kích động Triệu Ngọc Hoa, nên  với A Trạch: "Dạo    nhất nên hạn chế đến đây."
 
A Trạch cố gắng mỉm : "...  gia phu nàng   gì ?"
 
Ta thở dài: "Phu quân ,     thấy chúng  ở bên . Chàng  đấy, chuyện trong nhà  yên  thì  phiền phức."
 
A Trạch cúi đầu, một lát  mới khẽ đáp: "Được."
 
Khi  bước đến  mặt ,  mới  thấy  khẽ : "Chúng   thể   như xưa  nữa , đúng ?"
 
Ta khẽ nhắm mắt: " ,  thể    nữa."
 
Vừa  dứt lời,  chợt thấy Triệu Ngọc Hoa sắc mặt trắng bệch  ở góc khuất,     đó bao lâu .
 
Sau khi  rõ mặt A Trạch, cuối cùng  cũng  thể giữ  bình tĩnh : "Vi thần tham kiến... Thái tử điện hạ."
 
Trong cỗ xe ngựa trở về, Triệu Ngọc Hoa  thể kiềm chế  nữa: "Ta vốn   chuyện tử tế với nàng, ai ngờ...  đó  là Thái tử. Việt Vô Cữu, nàng nợ  một lời giải thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-vo-cuu-zyaj/16.html.]
 
Ta thấy mắt  đỏ hoe, vẻ mặt âm trầm cố chấp, đoán rằng nếu   rõ  chuyện,  sẽ  yên lòng.
 
Nếu  cứ im lặng  ,  lẽ  sẽ còn suy nghĩ lệch lạc.
 
Ta thở dài: "Chuyện   gì  thể , thực  cũng chẳng  gì to tát..."
 
Mọi chuyện  bắt đầu từ mười lăm năm . Khi mẫu  sinh  , phụ  đang  quan ở gần Gia Dụ Quan. Ta  đầy hai tuổi, phụ  nhận  lệnh điều  nhậm chức ở nơi khác. Mẫu  thấy  còn quá nhỏ,  nỡ để  chịu cảnh đường dài vất vả, nên  gửi  ở  nhà ngoại tổ phụ. Một  ở  đó, kéo dài suốt mười lăm năm.
 
Từ nhỏ, ngoại tổ phụ  nuôi dạy  như một đứa con trai, mười hai tuổi   theo ông  chiến trường g.i.ế.c giặc.
 
Khi  ngoại tổ phụ  bốn  cháu trai, trong nhà liền xếp   thứ năm, đối ngoại tuyên bố  là cháu trai thứ năm của ông. Các  từ nhỏ đều gọi  là Tiểu Ngũ.
 
Nhớ  những chuyện năm xưa,  dần chìm đắm trong hồi ức. Năm  mười ba tuổi, A Trạch  Thánh thượng đưa đến Gia Dụ Quan để rèn luyện. Lúc đó, ngoài ngoại tổ phụ và cửu phụ,  ai   phận thật sự của .
 
Cửu phụ sợ A Trạch gặp chuyện chẳng lành,  dám để   tiền tuyến, chỉ giao  cho tứ ca , bảo tứ ca dẫn   đây đó  quen, tìm chút việc .
 
 tứ ca ngại phiền phức,   cả ngày kè kè bên một thằng nhóc, liền đẩy  cho .
 
Ai ngờ  và A Trạch  gặp  như quen  từ lâu,  chuyện vô cùng hợp ý. Hai đứa  thường xuyên rủ   săn bắn, cưỡi ngựa, đôi khi  còn dẫn    vài nhiệm vụ nhỏ.
 
Thời gian đó thật vui vẻ,  và A Trạch cả ngày   ríu rít, hồn nhiên như hai chú khỉ con.
 
 Gia Dụ Quan   lúc nào cũng yên bình, thỉnh thoảng   quân địch tấn công. Một   nhận nhiệm vụ  tập kích doanh trại địch  ban đêm, dụ địch  khỏi hang.
 
Muốn cho A Trạch  thêm chút kinh nghiệm,  đặc biệt gọi   cùng.
Ai ngờ  đó  sơ suất, quân địch dường như   Thái tử ở đây,  lượng quân địch kéo đến đông gấp mấy  ngày thường.
 
Chúng   đợi  quân tiếp viện,  đường  đánh cho tan tác, suýt chút nữa mất mạng. May mắn những  bên cạnh  đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, cuối cùng cũng tìm  một nơi ẩn náu an .
 
Lúc đó,  còn đỡ cho A Trạch một nhát kiếm. Giờ  vai  vẫn còn vết sẹo năm xưa. Nghĩ , thật may mắn   hành động nghĩa hiệp, nếu A Trạch bỏ mạng trong trận chiến vô danh đó, cả Gia Dụ Quan cũng khó mà gánh nổi trách nhiệm!
 
Lúc  A Trạch ôm chầm lấy   nức nở,    nhất định sẽ  phụ ,  cùng  chia sẻ vinh hoa phú quý.
 
Ta đáp: "Có gì , chúng  là  trong quân ngũ, dù ruột gan  lòi , nhét  vẫn tiếp tục chiến đấu!"