Nếu kế mẫu bước chân  cửa, những ngày tháng   của hai đứa trẻ chắc chắn sẽ càng thêm khó khăn.
 
Ta suy  tính  nhiều , cuối cùng vẫn  thể yên tâm, dù  cũng chỉ mất mười năm mà thôi.
 
Mười năm , Vân tỷ nhi cũng đến tuổi cập kê, còn Hữu ca nhi cũng  trưởng thành khôn lớn. Đến lúc đó   tròn hai mươi sáu tuổi,  sẽ trở về Gia Dụ Quan.
 
Nghĩ đến đây,  liền  với mẫu : "Đã giao phó trọng trách  cho con, con nhất định sẽ  tròn bổn phận của một  mẫu . Hữu ca nhi tuy là cháu đích tôn quý giá, nhưng nếu nó  , con  thể nghiêm khắc dạy dỗ nó ?"
 
Mẫu  vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là . Nếu con  răn dạy, chỉ nuông chiều thành hư,  mới thật sự lo lắng."
 
Như  thì còn chấp nhận .
 
Ta tiếp lời: "Vậy còn Vân tỷ nhi thì ? Con  thể quở trách nó ?"
 
"Không vấn đề gì cả."
 
Xem  mẫu  vẫn là  hiểu lẽ .
 
Cuối cùng,  hỏi: "Vậy còn tỷ phu, con vốn   ưa  , con  thể cho  một trận ?"
 
Mẫu  vội lau mồ hôi trán, đáp: "Cái  e là  hỏi ý kiến bà mẫu con , dù  thì  cũng   con trai ..."
 
"..."
 
Cuối cùng,  trịnh trọng : "Mẫu ,   tin tưởng con ?"
 
Mẫu   sâu  mắt , chậm rãi : "Con là con gái của , hơn nữa còn  ngoại tổ phụ con dày công dạy dỗ, là    trí tuệ   dũng khí,  mang trong  khí phách chính trực! Nếu   tin con, thì còn  tin ai  nữa!"
 
Chỉ một câu   thôi, cũng  đủ .
 
Cứ như ,  dẫn theo đoàn tùy tùng và của hồi môn chất đầy từ Gia Dụ Quan, long trọng lên kiệu hoa về phủ Tấn Dương Bá trong sự chúc tụng của  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-vo-cuu-zyaj/2.html.]
Thường thì những  tái giá    của hồi môn hậu hĩnh và đội hình rước dâu hoành tráng như ,  trong phủ Tấn Dương Bá đều là những kẻ tinh tường, lập tức hiểu rõ địa vị của  ở nhà sinh mẫu  hề kém cạnh tỷ tỷ.
 
Đêm tân hôn,  vốn định sẽ  rõ  chuyện với Triệu Ngọc Hoa. Chúng  sẽ sống chung  một mái nhà, cùng  nuôi dạy con cái, nước sông  phạm nước giếng.
 
Ai ngờ đến tận khi trăng  lên cao giữa trời, gã mới say khướt,  mấy tên tiểu tư lảo đảo dìu về phòng,  đặt lưng xuống giường  ngủ say như chết.
 
Các nha  của    đầy vẻ khó hiểu, khẽ hỏi: "Cô gia...    thể như ?"
 
Đêm tân hôn mà  uống rượu giao bôi,  động phòng, quả thật là chuyện khó chấp nhận.
 
Hơn nữa,   còn là một thiếu niên trẻ  non ,   thể dễ dàng   khác chuốc cho say mèm như thế.
 
Suy cho cùng, vẫn là do   coi trọng ,  kế thê .
 
Ta nghĩ bụng,  lẽ  cũng    nhanh chóng mang thai... để tránh ảnh hưởng đến hai đứa con mà tỷ tỷ  khuất để .
 
Vì mục tiêu của cả hai đều giống ,  cũng    khó , bèn phất tay bảo  hầu  y phục cho   đỡ  lên chiếc ghế dài mềm mại.
 
Ngày hôm , khi Triệu Ngọc Hoa uể oải tỉnh giấc,   trang điểm xong xuôi, cả căn phòng đầy ắp nha  đang chờ đợi .
 
Hắn thấy sắc mặt  bình thản như   chuyện gì xảy ,  hề  vẻ ủy khuất  oán hận,  chút ngạc nhiên, bèn giải thích: "Đêm qua Trung Sơn Hầu và bọn họ ép  uống rượu..."
 
Ta lạnh lùng cắt ngang lời giải thích nhợt nhạt của : "Phu quân,  đến giờ chúng   đến từ đường để  mắt tổ tiên ."
 
Triệu Ngọc Hoa thấy vẻ mặt  lạnh lẽo như băng, trong mắt chỉ  là sự hờ hững,  khựng  một khoảnh khắc  đáp: "Được,  sẽ  chuẩn  ngay."
 
Đợi  chỉnh trang y phục tươm tất,  liền dẫn   về phía từ đường của Triệu gia.
 
Suốt dọc đường , cả hai  ai  với  nửa lời.
 
Nghe những gì nha  cũ của tỷ tỷ kể, Triệu Ngọc Hoa là  nghiêm nghị, hành động cẩn thận, ngày thường ít  như vàng, lời  thường hàm ý sâu xa,   uy quyền trong nhà.
 
Khi còn sống bên cạnh , tỷ tỷ  luôn  hết sức cẩn trọng suy đoán ý tứ của . Nếu đoán đúng, tỷ  sẽ nhận  một lời khẳng định từ , còn nếu đoán sai,  sẽ  hề lớn tiếng trách mắng, mà chỉ lạnh nhạt đối đãi, để tỷ tỷ tự  suy nghĩ thấu đáo.