Những năm tháng sống cùng , tỷ tỷ  luôn cẩn thận hầu hạ  từng li từng tí.
 
Lần , trong đêm tân hôn với ,  cố tình say rượu. Nếu  tỏ  hiền hòa độ lượng mà thông cảm, chắc chắn  sẽ đối xử  với .
 
     như , cho nên trong lòng ,  chỉ là một nữ nhân  đủ hiền thục và ngoan ngoãn.
 
Những kẻ sĩ đại phu tự phụ như bọn họ đều  những phương pháp dạy thê ngấm ngầm, đáng tiếc là  chẳng  tâm trí nào để bận tâm đến .
 
Trong buổi lễ  mắt gia tộc, cuối cùng  cũng gặp mặt đông đủ  quyến của phủ Tấn Dương Bá.
 
Nhà Tấn Dương Bá con cháu đông đúc, ngoài đại phòng và nhị phòng là con dòng chính, còn  tam phòng và tứ phòng đều là con thứ. Nghe  còn  mấy vị cô cô  gả.
 
Bá thái phu nhân trông thì hiền hậu dịu dàng, nhưng sắc mặt bà tái nhợt, rõ ràng là sức khỏe   .
 
Nhị phu nhân Lý thị,  nắm giữ quyền hành trong phủ, tỏ  sắc sảo nhưng  ẩn chứa sự hống hách, lời lẽ đều đầy ẩn ý,   khi tỷ tỷ  còn sống, luôn  chịu lép vế  bà .
 
Bà  đối xử với , hiển nhiên cũng  tìm cách chèn ép . Sau khi những  cùng vai   mắt xong, hai đứa con của tỷ tỷ  nhũ mẫu dẫn đến hành lễ với .
 
Vân tỷ nhi thì  , con bé hành lễ  đúng mực, nhưng Hữu ca nhi  rụt rè, sợ sệt, trông thật nhút nhát.
 
Triệu Ngọc Hoa cau mày, trong mắt lộ rõ vẻ  hài lòng, dường như   mấy  ý với đứa con trai .
 
Hữu ca nhi  cha trừng mắt, vẻ sợ hãi trong đôi mắt càng thêm sâu sắc.
 
Ta thầm thở dài, nắm tay  siết chặt đến mức   buông  nữa.
 
Sau khi  mắt gia tộc, thái phu nhân hiền từ bảo  về  viện của  nghỉ ngơi. Ta thuận theo ý bà, tiện thể dẫn theo hai đứa trẻ.
 
Về đến viện, việc đầu tiên   là sai  hầu sắp xếp đồ đạc hồi môn và những   mang từ Gia Dụ Quan đến.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-vo-cuu-zyaj/3.html.]
Sau đó,   với Vân tỷ nhi và Hữu ca nhi: "Từ nay về , mỗi buổi sáng các con hãy đến viện của  dùng bữa điểm tâm."
 
Vân tỷ nhi   nhũ mẫu dạy dỗ chu đáo, ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ, thưa mẫu ."
 
Nhũ mẫu Tống thị của Hữu ca nhi khẽ : "Thưa phu nhân, thiếu gia còn nhỏ... khó mà dậy sớm ,  là mỗi buổi tối nô tỳ đưa  đến dùng bữa tối ạ?"
 
Ta liếc  Tống thị, sớm    bà  là  tận tâm tận lực, coi Hữu ca nhi như con đẻ, quả thật  sai.
 
 nếu cứ để một nữ nhân thiển cận như  chăm sóc đứa trẻ lâu dài, nó sẽ khó mà tồn tại  trong chốn hào môn .
 
Ta  vui : "Hữu ca nhi  ba tuổi ,  còn nhỏ nữa. Giờ ăn sáng ở viện  cũng  quá sớm, chỉ cần ngủ sớm dậy sớm thì   gì là   ."
 
Nhìn thẳng  mắt Tống thị,  chậm rãi : "Đại gia công việc bận rộn, mỗi ngày chỉ  bữa điểm tâm là dùng ở nhà. Hữu ca nhi  mất sinh mẫu , chẳng lẽ cả ngày đến mặt phụ  cũng    thấy ?"
 
Hữu ca nhi càng ít tiếp xúc với Triệu Ngọc Hoa, càng dễ trở nên nhút nhát sợ sệt. Con trai  thể mãi mãi lớn lên bên cạnh nhũ mẫu và mẫu , mà càng cần  sự dạy dỗ và uốn nắn của phụ .
 
Tống thị lắp bắp đáp: "Dạ, xin  theo lời phu nhân."
 
Nhũ mẫu Trích thị của Vân tỷ nhi thấy Tống thị   khiển trách, trong mắt thoáng hiện vẻ đắc ý.
 
Sau khi  việc  thỏa,  liền bảo hai đứa trẻ về phòng nghỉ ngơi.
 
Cứ như , những ngày tháng trôi qua một cách bình lặng và  trật tự. Triệu Ngọc Hoa kể từ    cắt ngang lời  mặt  ,  còn đến giải thích với  bất cứ điều gì, chỉ dồn hết tâm trí  công việc quan trường.
 
Ban đêm  cũng  bén mảng đến phòng , mà trực tiếp tìm đến hai   là Liễu thị và Tô thị.
 
Dần dà, trong phủ bắt đầu râm ran những lời đồn đại,  rằng    thế tử yêu mến.
 
Ta  ngơ  những lời bàn tán đó, dù  thì mỗi sáng  vẫn đến dùng bữa với , xem như  cho  một chút "thể diện" cần  của một  chính thê.
 
Ta  Triệu Ngọc Hoa đang cố tình "trừng phạt" ,   suy giảm sự mạnh mẽ của .   thật lòng mong  điều đó, vốn dĩ  cũng chẳng  tâm trí nào để đối phó với .