Mỗi ngày,  đều dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn  những món ăn hợp khẩu vị cho Vân tỷ nhi và Hữu ca nhi, ân cần hỏi han về cuộc sống của chúng, đồng thời tạo cơ hội để hai đứa trẻ gần gũi hơn với phụ  của .
 
Ban đầu, Hữu ca nhi đối diện với Triệu Ngọc Hoa rụt rè đến nỗi  dám nhấc đũa.
 
Vài ngày , cuối cùng thằng bé cũng dám thỉnh thoảng  vài câu, ít nhất cũng dám  "Con  ăn bánh bao"  "Con  uống cháo kê",  dần dà cũng  còn lắp ba lắp bắp nữa.
 
Nó còn nhỏ tuổi,  dễ   lớn dẫn dắt và ảnh hưởng. Hơn nữa, trẻ con vốn dĩ luôn yêu mến phụ mẫu, chẳng đứa nào  ghét bỏ phụ  của  cả.
 
Còn , chỉ khi  hai đứa trẻ ở đó mới tỏ  dịu dàng  thiện, bọn trẻ   khỏi,  lập tức lạnh mặt,  bao giờ  Triệu Ngọc Hoa lấy một cái.
 
Dù Triệu Ngọc Hoa  điềm tĩnh đến , cũng  khỏi cảm thấy khó xử  sự  đổi thái độ quá lớn của .
 
Có một , Vân tỷ nhi mang đến tặng  một chiếc dây bện do con bé tự tay , tuy còn vụng về thô ráp, nhưng   khen ngợi hết lời.
 
"Đẹp quá, xinh quá  mất! Vân nhi  tặng mẫu  ?"   .
 
Vân tỷ nhi đỏ mặt đáp: "Dạ."
 
Ta đưa chiếc dây bện cho Triệu Ngọc Hoa, : "Chàng xem , Vân nhi nhà  thật khéo tay, giống hệt tỷ tỷ hồi còn bé!"
 
Triệu Ngọc Hoa  quen với việc  chỉ  chuyện với   những lúc như thế , chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
 
Ta  hiệu bảo   thêm vài câu, giọng điệu ẩn chứa chút uy hiếp: "Phu quân,    đúng ?"
 
Triệu Ngọc Hoa liếc   một cái  mới miễn cưỡng : "Vân tỷ nhi   lắm."
 
Vân tỷ nhi   thì vô cùng vui vẻ, giọng  trong trẻo: "Về nhà con cũng  một cái cho phụ !"
 
Hữu ca nhi liền kêu lên: "Tỷ tỷ ơi,  cũng ,  cũng !"
 
 Vân tỷ nhi   gì, lặng lẽ lui về chỗ  của .
 
Ta  sớm nhận , hình như Vân tỷ nhi  chút  ưa Hữu ca nhi. Theo lẽ thường, hai đứa trẻ là tỷ  ruột thịt,  cùng  mất  mẫu , đáng lẽ chúng  càng thêm đoàn kết, gắn bó mới đúng.
 
 tại   như  nhỉ?
 
Trong lúc  còn đang ngẩn  suy nghĩ, hai đứa trẻ    hầu dẫn về phòng .
 
 Triệu Ngọc Hoa vẫn  rời ,  gọi : "Phu nhân?"
 
Ơ,   vẫn còn ở đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/viet-vo-cuu-zyaj/4.html.]
 
Ta khẽ nhíu mày: "Phu quân, còn  chuyện gì ?"
 
Triệu Ngọc Hoa  hề tỏ vẻ giận dữ, ngược  còn hứng thú : "Sau ,   thể gọi nhũ danh của nàng là Vô Cữu  ?"
 
Hắn   giở trò gì đây?
 
Ta nhướn mày, đáp: "Phu quân  gọi thế nào thì gọi, chỉ là một cái tên thôi mà."
 
Triệu Ngọc Hoa thản nhiên : "Vô Cữu, chúng   là phu thê,  cần  khách sáo như , nàng cứ gọi  là Ngọc Hoa là ."
 
Thấy  im lặng   gì,  khẽ lên tiếng: "Thời gian nàng mới về đây,  việc nàng  đều  ,  đều để ý cả. Vốn  còn lo lắng...  khi tỷ tỷ nàng mất, hai đứa trẻ sẽ  chịu khổ, nhưng  ngờ, nàng   thể thấu hiểu chúng đến ..."
 
Xem kìa, ngay cả một con ch.ó cũng  trái tim,  phân biệt  .
 
Ta lạnh nhạt đáp: "Phu quân quá khen , đây đều là những việc   nên ."
 
Triệu Ngọc Hoa thấy   chịu gọi tên , tự giễu một tiếng  : "Thôi , ngày tháng còn dài, nàng tuổi còn nhỏ,  hiểu chuyện,  sẽ rộng lượng bao dung nàng hơn.  nàng cũng  nhớ kỹ, đừng  cậy   yêu chiều mà trở nên kiêu căng,  thê, đức tính ôn hòa, lương thiện và tiết kiệm vẫn là  hết..."
 
Chưa đợi   xong,  "cạch" một tiếng đặt mạnh chén  xuống bàn: "Thiếp  còn  việc, xin phép  tiếp chuyện nữa."
 
Đồ thần kinh! Ai rảnh  mà   lải nhải những điều !
 
Ngay cả ngoại tổ phụ  cũng chẳng bao giờ  chuyện kiểu "bố đời" như !
 
Trong lòng  vẫn luôn lo lắng cho Vân tỷ nhi và Hữu ca nhi, thế là  nhẹ nhàng  đến nơi ở của Hữu ca nhi.
 
Các nha   Tống thị  dẫn Hữu ca nhi  vườn chơi .
 
Ta gật đầu,  thẳng theo  vườn.   đến cổng vườn,    thấy tiếng cãi vã của hai đứa trẻ bên trong.
 
"Đây là của !"
 
"Của ngươi chính là của !"
 
"Đây là mẫu  tặng !"
 
"Mẫu  ngươi ở  ! Mẫu  ngươi c.h.ế.t , đó là kế mẫu của ngươi!"
 
Nghe những lời đó, cơn giận trong lòng  bùng lên,  xông  xem thì  là Thông ca nhi, con trai cả của nhị phu nhân Lý thị, đang cãi  với Hữu ca nhi.