Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi   trong sân nhỏ, Phó Cẩm Vân   bước , nụ   môi  chợt tắt. Thật lòng mà , nét mặt  lúc  giống hệt Mẫu phi ,   chút sợ hãi lùi  phía .
Ta bèn : “Huynh  tin   thì tùy,   mới gặp một con gián to đùng, bằng cả cái đầu ! Nó bay về phía ,  và nó  giao đấu mấy trăm hiệp.”
Quả nhiên   tin, cau mày  , giọng  cũng trầm xuống hẳn,  : “Muội nhắc   nữa xem?”
Ta: “...” Ta rút  câu  “giống hệt Mẫu phi”, biểu cảm lúc   câu  quả thực  khác gì Mẫu phi , hu hu hu.
Ta mím môi, uất ức : “Ca ca,  lỡ chân ngã xuống nước.”
Chàng cởi áo khoác ngoài choàng lên  , cuối cùng nét mặt cũng dịu . Ta thấy    thật thừa thãi,   về đến tận cửa , nhưng   dám  .
Chàng : “Muội   y phục  ,   đun nước nóng.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Tắm rửa xong,   bưng tới một bát canh gừng. Ta  , mặt  vẫn  chút cảm xúc, lòng chợt dâng lên nỗi bất an. Mấy    bắt chuyện nhưng  đều  ngơ. Ta thấy  chút buồn,  lẽ trong mắt ,   từ một tiểu cô nương ngây thơ biến thành một đứa trẻ hư hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vinh-lac-cong-chua/43.html.]
Chàng và Dương bà bà  dặn  vô     đến gần bờ nước, nhưng  đều bỏ ngoài tai. Lần   nhất định là giận lắm . 
Khi  bưng bát  định rời ,  vội kéo tay áo  . Ta  dám  , chỉ  cúi đầu nhận : “Muội xin , ca ca. Muội hứa   sẽ  tái phạm.”
Một lúc lâu ,  khàn giọng hỏi: “Muội  gọi  là gì?”
Ta ngoan ngoãn : “Ca ca,  chuyện gì ?” Đây là tuyệt chiêu mỗi khi  chọc giận các  trưởng: “Trước đây  chẳng   bịa  một  phận  .” Trong lòng  thầm nghĩ, nếu  sợ  kinh hãi,   gọi  là phu quân .
“Không  gì.” Chàng khẽ : “Ta  mời Ngô đại phu tới.”
“Muội  .” Ta níu tay áo ,    rời .
Chàng nhẹ nhàng gỡ tay  , nét mặt  trở về vẻ tươi  như cũ: “Tiểu Đồng ngoan nào.” Tưởng chừng  thiết, nhưng thực chất  khách sáo và xa cách.
Ta khoác chăn,  Ngô đại phu băng bó vết thương,   Ngô Phong Phong lẽo đẽo theo  Phó Cẩm Vân. Dương bà bà vẻ mặt hiền từ  đôi trẻ, còn hỏi  thấy  và Ngô cô nương  xứng đôi  . Vì  phận hiện tại của hai ,  chỉ đành  gượng gạo đáp rằng xứng. Ta âm thầm nghiến răng. Mẹ kiếp,     hai  là phu thê .
Dùng bữa tối xong, cuối cùng cũng tiễn  Ngô Phong Phong về. Ta  định  ngủ thì Dương bà bà xách một chiếc lồng nhỏ đến bên giường, trong lồng  một chú sóc con.
Bà  hỏi : “Vẫn còn giận ca ca ?”
Ta lắc đầu: “Là   đang giận con.”