Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 110: Lại bắt đầu làm bà mối
Cập nhật lúc: 2025-12-16 08:33:00
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Họa chuyện dọa cho khô cả cổ họng, văn phòng liền lấy nước nóng .
Chị Mã gọi cô : "Chờ chút, cùng cô."
Chị Mã bụng cô: "Được hai tháng ?"
"Gần thế ạ, 68 ngày."
"Hiện tại khẩu vị bình thường chứ?"
"Cái gì cũng nuốt trôi, hơn nữa ăn nhiều lắm, ngày nào cũng đói nhanh kinh khủng."
"Cô kiềm chế chút, ăn nhiều con to quá, lúc đẻ khổ."
"Mẹ cũng bảo thế, nhưng quản cái miệng khó quá, cảm giác đói bụng thật sự khó chịu."
"Tóm , cô cố gắng khống chế..."
Đang chuyện, một đàn ông trung niên ngược chiều va họ.
Nhìn kỹ thì là Trưởng ban Thái của phòng Tuyên truyền.
Trưởng ban Thái nhấp một ngụm nước nóng trong bình giữ nhiệt, đang chép miệng thì thấy chị Mã, lập tức gọi : "Chị Mã, đang định tìm chị đây."
Chị Mã ngẫm nghĩ một lát: "À, là chuyện của Trưởng khoa Cảnh hả?"
Trưởng ban Thái ha hả: "Chứ còn chuyện gì nữa, thế nào? Có ai thích hợp ? Mẹ lo sốt vó lên vì đấy."
Sắc mặt chị Mã hiện lên vài phần khó xử: "Con gái thành phố đều kén chọn lắm, vất vả lắm mới tìm một cô, còn nắm bắt ... hỏi một câu nhé, ngại cưới con gái nông thôn ?"
Trưởng ban Thái : "Mẹ cũng bảo , nông thôn cũng , miễn tái hôn, tay chân lành lặn lo liệu việc nhà, ngoài yêu cầu gì khác."
Chị Mã thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì dễ hơn nhiều , cứ đợi tin nhé."
Trưởng ban Thái tủm tỉm cảm ơn chị Mã, gật đầu chào An Họa .
An Họa hỏi: "Trưởng khoa Cảnh mà Trưởng ban Thái , là Cảnh Bưu của Khoa Bảo vệ ạ?"
Đều cùng một xưởng, An Họa Cảnh Bưu cũng lạ, chị Mã gật đầu : " , Trưởng ban Thái là dì họ xa của Trưởng khoa Cảnh. Trưởng khoa Cảnh lớn tuổi mà giải quyết vấn đề cá nhân, Trưởng ban Thái sốt ruột mà."
An Họa: "Theo lý thuyết, chuyện là cha Trưởng khoa Cảnh lo chứ, dì họ xa gì mà vội?"
Chị Mã giải thích với cô: "Sau khi Trưởng khoa Cảnh chiến trường, cha lượt qua đời, cũng họ hàng thích nào khác, chỉ mỗi bà dì họ quan tâm thôi."
Chị Mã mở máy , tự kể lể: "Thực con Trưởng khoa Cảnh cũng lắm, hơn 30 tuổi lên trưởng khoa, tướng mạo cũng đoan chính, khiếm khuyết duy nhất là một bên tai điếc."
An Họa kinh ngạc hỏi: "Sao điếc ạ?"
Chị Mã: "Cậu từng tham gia chiến tranh Triều Tiên, còn là hùng chiến đấu đấy, đáng tiếc chiến trường đạn pháo chấn điếc một tai, chỉ thể chuyển ngành, lúc mới về xưởng chúng . Về mới phát hiện cha đều mất cả, bắt đầu sống lủi thủi một , cũng chẳng ai lo liệu hôn sự cho, dần dần thành quá lứa lỡ thì, cộng thêm tật nguyền, đối tượng càng khó tìm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-110-lai-bat-dau-lam-ba-moi.html.]
Nói , chị Mã thở dài một tiếng: "Cậu mà trẻ vài tuổi, nữ công nhân trong phân xưởng chúng khối lấy, nhưng nữ đồng chí cùng tuổi đều kết hôn cả , mấy cô gái trẻ hơn thì điều kiện tồi, thể tìm hơn nhiều, thế cũng coi như... cao tới thấp thông."
Nghe đến đây, trong lòng An Họa khẽ động.
Cảnh Bưu cô mới gặp, tướng mạo thế nào ấn tượng sâu, ấn tượng sâu nhất là cường tráng khỏe mạnh, nhưng vóc dáng quá cao, phỏng chừng chỉ tầm hơn mét bảy một chút, tuy nhiên ở thời đại cũng tính là lùn.
Tóm , ngoại hình tuyệt đối đạt chuẩn.
Lại còn tinh thần thấy việc nghĩa hăng hái cứu cô, là hùng chiến đấu, nhân phẩm chắc cũng vấn đề gì lớn.
Có thể suy xét cho Tiêu Phương Phương một chút nhỉ...
An Họa khỏi hỏi: "Chị Mã, hiện tại chị nhắm ai thích hợp ?"
Chị Mã khổ: "Đâu mà ! Trưởng khoa Cảnh thì , công việc cũng thể diện, nhưng dù cũng mang tật, tuổi tác lớn, trong nhà còn cha chị em giúp đỡ, cô gái nào điều kiện một chút là chê ngay. Lần vất vả lắm mới tìm cho một cô lành lặn, đồng ý xem mắt, gặp hai chịu ."
"Tại ạ?"
"Cô gái chê cục mịch, bảo ít , cạy răng nửa lời... Bình thường cũng thấy cục mịch , cứ đến mặt con gái là lời ý thế ... Bây giờ , đang nhờ bà chị chồng của em gái thứ hai tìm hộ ở quê đây."
An Họa nghĩ nghĩ, hỏi: "Cậu nhất định tìm lành lặn ? Người chút khuyết tật ?"
Chị Mã : "Thì xem khuyết tật thế nào, cô Trưởng ban Thái , tay chân lành lặn lo liệu việc nhà, nếu là kiểu liệt giường, hoặc đầu óc bẩm sinh ngớ ngẩn, là tự gánh vác sinh hoạt cũng khó khăn, thì chắc chắn là ."
Nói , chị Mã An Họa: "Chẳng lẽ bên cô thích hợp?"
An Họa chần chừ một chút, quyết định tạm thời chắc chắn: "Là một như , nhưng còn ý tứ của cô và nhà thế nào, về hỏi xem ."
Chị Mã hứng thú: "Người thế nào? Bao nhiêu tuổi?"
An Họa giới thiệu sơ qua: "Kém Trưởng khoa Cảnh chín tuổi, cũng xinh xắn, vì hồi nhỏ sốt cao nên , nhưng tay chân nhanh nhẹn thành vấn đề, trong ngoài đều thể lo liệu da đấy."
Nghĩ nghĩ, An Họa bổ sung: "Tuy là con gái nông thôn, nhưng vấn đề hộ khẩu gia đình cô thể giải quyết, còn công việc nữa, tóm điều kiện tồi."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Chị Mã nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đó vỗ đùi: " thấy đấy! Chỉ cần bẩm sinh tàn tật, cũng quan trọng, dù Trưởng khoa Cảnh mặt con gái cũng chẳng gì để ! Còn về điều kiện nọ , thật Trưởng khoa Cảnh cũng chẳng để ý , giới thiệu cho cô gái lành lặn , ngay cả công việc cũng , trong nhà còn bà quanh năm t.h.u.ố.c thang. Tiểu An, cô nhất định giúp hỏi han kỹ càng nhé!"
An Họa nhận lời: "Vậy chị ảnh của Trưởng khoa Cảnh ? Cho một tấm."
"Có!" Chị Mã trở về chỗ , mở ngăn kéo tìm tìm.
An Họa ngó xem, ôi chao, cả một xấp ảnh nam đồng chí.
An Họa : "Chị đúng là nghiệp vụ bận rộn thật."
Chị Mã ha ha : "Biết , ai cũng bảo quen nhiều, đều thích nhờ mai. thật, mấy đôi mối thành công , khi cưới sống cũng tồi ."
Nói , chị Mã đưa cho An Họa một tấm ảnh.
Mặc quân phục chụp, mày rậm mắt hổ, trông tinh thần.