Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 120: Loạn cục ập đến
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:40:37
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Thiên Kiêu phàn nàn với An Họa: "Những đó tổ chức ngày nào cũng phê bình đấu tố, đến sản xuất cũng đình trệ, các phòng ban trong xưởng cũng việc, cả ngày chỉ học tập tư tưởng..."
An Họa vội vàng ngăn cô : "Lời với tớ thì thôi, ngoài ngàn vạn đừng tỏ một chút thái độ phản đối nào nhé."
Dương Thiên Kiêu thở dài: "Tớ mà."
An Họa hỏi: "Cậu liên lụy chứ?"
Dương Thiên Kiêu lắc đầu: " mà, tớ và Lý Hàn Tùng vốn định tổ chức tiệc rượu, thế thì cũng tiện nữa ."
Dương Thiên Kiêu và Lý Hàn Tùng phê duyệt báo cáo kết hôn từ lâu, giấy chứng nhận kết hôn cũng lĩnh, chỉ chờ tiệc rượu thông báo với bạn bè thích.
An Họa: "Đừng vội , tình hình thế , cũng yên , cứ từ từ xem ."
Dương Thiên Kiêu đỏ mặt : "Tớ thì , là Lý Hàn Tùng sốt ruột, nhà xin cũng duyệt , bảo hy vọng tớ sớm dọn ở."
Thời đại giống đời , cho dù quan hệ của họ hợp pháp, nhưng tiệc rượu thì cứ như thiếu một thủ tục, thể tiến hành bước tiếp theo.
Đồng dạng ảnh hưởng bởi cục diện hỗn loạn còn Cảnh Bưu và Tiêu Phương Phương.
Cảnh Bưu dự định mùng 1 tháng 7 đến nhà cầu hôn, nhưng nhà máy loạn, lượng công việc của - Trưởng khoa Bảo vệ - cũng tăng lên, hận thể ăn ngủ luôn ở nhà máy.
Vì thế chuyện cầu hôn đành tạm thời gác .
Cả Vân huyện càng lúc càng loạn.
Chu Mai Hoa vẻ mặt u sầu: "Gần đây Tiểu Giang cũng chạy theo đám tiểu binh (Hồng vệ binh) khắp nơi quậy phá, bố nó nó cũng ."
An Họa ngạc nhiên: "Tiểu Giang là đứa trẻ ngoan mà."
Chu Mai Hoa: " thế, theo lẽ thường, chúng gì nó cũng , chẳng cần ai bận tâm."
An Họa suy nghĩ một chút cũng hiểu: "Có thể nó cũng tự nguyện , chị nghĩ xem, bạn học nó đều tham gia, nếu chỉ nó hòa đồng, khác sẽ nó thế nào? Chưa chừng còn chụp cho nó cái mũ tư tưởng vấn đề chứ."
Chu Mai Hoa nghĩ nghĩ: "Em cũng lý, lúc bố nó mắng, nó giải thích chứ."
An Họa : "Tiểu Giang chẳng vẫn luôn ít , chắc tự biện giải cho ."
Chu Mai Hoa thở dài một tiếng: "Trong quân đội cũng tiểu binh, Tiểu Lý ở hậu cần em chứ, đường lẩm nhẩm hát câu gì đó, là bài hát đặc vụ hát trong phim , tiểu binh thấy, bảo mèo nhỏ mèo nhiếc gì đó, lôi phê bình một trận."
"Mèo nhỏ?" An Họa khó hiểu.
"Là bảo hát như tiếng mèo kêu (Miêu)."
"Là chơi chữ đồng âm (Miêu - Mầm mống) ?"
" đúng đúng, chính là từ ." Chu Mai Hoa gật đầu liên tục, "Chậc chậc, Tiểu Lý dù cũng là Phó chủ nhiệm hậu cần, một đám tiểu binh phê bình là phê bình, em bảo lỡ đổi thành lão Thạch nhà chị, khi nào cũng thế ?"
An Họa an ủi chị: "Lão Thạch nhà chị xuất bần nông, gốc rễ chính trực, ngày thường cũng mấy cái sở thích tiểu tư sản , kiểu gì cũng phê bình đến đầu ."
như An Họa , trong lòng Chu Mai Hoa nắm chắc về nhà , sợ, chẳng qua thuận miệng cảm thán một câu thôi.
Chị An Họa, : "Lời chị em đừng chê khó , tình hình hiện giờ, em cẩn thận đấy."
An Họa dù cố gắng hòa nhập cảnh chung, nhưng xuất rành rành đó, nếu cố tình chuyện gì, cũng chỗ để vin .
An Họa trầm mặc một lát, hỏi: "Tiểu Lý giờ thế nào ?"
Chu Mai Hoa "haizz" một tiếng: "Cả ngày theo dõi, chỗ nào đúng là lôi phê bình, sống nơm nớp lo sợ."
Hiện tại còn bắt đầu động thủ, nhưng kiểu phê phán đó đối với tôn nghiêm và nhân cách của một cũng là đả kích cực lớn.
Huống chi, lúc nào cũng giám sát, khi nào thì phạm , luôn sống trong sợ hãi, càng là sự tra tấn tàn khốc về tâm lý.
"Aiya, em gái, em đừng sợ." Chu Mai Hoa nắm tay An Họa, "Chị chỉ nhắc em chú ý thôi, em nhất định sẽ . Lùi một bước mà , còn Sư trưởng Tiêu nhà em nữa mà, ở đây là lão đại, đám tiểu binh cũng dám động thổ đầu Thái Tuế ."
An Họa : "Em sợ."
Sợ thì cô thật sự sợ, nhiều nhất là lo lắng chút thôi.
Rất nhanh, đám tiểu binh nhắm trúng.
Người cũng chẳng ai xa lạ, chính là Lý Hàn Tùng.
Lý Hàn Tùng xuất gia đình trí thức, yêu thích âm nhạc, văn học, sở dĩ nhắm trúng là do tố giác "Hồng Lâu Mộng" trong ký túc xá.
Một đám xông lục tung ký túc xá của , lôi "Hồng Lâu Mộng", "Thủy Hử"... những cuốn sách coi là "khối u phong kiến", còn cả tiểu thuyết tình yêu Liên Xô.
Lý Hàn Tùng cũng ngờ, danh tác cổ điển thành khối u phong kiến?
Đối mặt với đám hùng hổ lôi phê đấu, Lý Hàn Tùng cố gắng trấn định, quát: "Các tạo phản ? 'Hồng Lâu Mộng' là sách mà lãnh tụ vĩ đại kêu gọi nên , Người từng , 'Hồng Lâu Mộng' thì hiểu xã hội phong kiến! Chúng chẳng những , còn một cách biện chứng, với thái độ phê phán!"
Đám còn lọt tai đạo lý gì, chỉ cứng cổ hét: "Không sai, chúng tao chính là tạo phản, tạo phản cái loại tập hợp phong kiến tư bản tu chỉnh chủ nghĩa một như mày!"
"Đả đảo Lý Hàn Tùng!"
Đám đông đang hô hào hăng say bỗng nhiên nhỏ tiếng dần, chỉ còn một vẫn giơ tay hô, bên cạnh kéo , nháy mắt hiệu, mới theo ánh mắt về phía cửa ký túc xá.
Tiêu Chính đó, chắp tay lưng, sắc mặt xanh mét: "Làm cái gì thế hả?"
Đám thanh niên tức khắc rụt cổ, dám ho he.
Tiêu Chính lúc Phó sư trưởng dọa , giờ thành đầu, uy vọng càng tăng thêm một bậc, ai cũng dám cứng đối cứng với .
Cuối cùng vẫn lấy hết can đảm : "Sư trưởng, Lý Hàn Tùng lén lút sách độc hại phong kiến, tư tưởng của là phản xã hội, chúng em đang phê phán sửa đổi cho ."
Nói , còn dâng mấy cuốn sách lên cho Tiêu Chính.
Tiêu Chính liếc mắt một cái, nhận lấy, tùy tiện lật hai trang ném sang một bên: "Lão t.ử chữ, xem hiểu."
Mọi hai mặt , Sư trưởng của họ da mặt dày thế nhỉ, chữ mà cảm giác còn vinh quang lắm ?
Tên cầm đầu đám thanh niên há miệng định gì đó, Tiêu Chính trừng mắt, ngậm miệng.
Tiêu Chính hừ lạnh một tiếng: " quản chuyện khác, chỉ nhấn mạnh một điểm, trong đội ngũ dẫn dắt, cho phép xuất hiện kẻ chỉ huy, đấu đá lẫn ."
Mọi cúi đầu huấn thị.
Sắc mặt Tiêu Chính càng nghiêm khắc: "Lo mà lính cho , còn để phát hiện ai ở đó châm ngòi thổi gió, hãm hại đồng đội, xử phạt như !"
Dứt lời, trong phòng yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi.
"Nghe rõ ?"
"Nghe... rõ..." Tiếng trả lời thưa thớt.
"Chưa ăn cơm ? To tiếng lên!"
"Nghe rõ!" Mọi hô to trung khí mười phần.
"Lão t.ử thấy!"
"NGHE! RÕ!!" Mấy lính trẻ gào đến vỡ cả giọng.
Đến đây, cuộc bạo loạn nhỏ trong quân đội coi như dập tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-120-loan-cuc-ap-den.html.]
An Họa kể quá trình, sùng bái Tiêu Chính: "Dễ dàng giải tán đám tiểu binh thế á?"
Vợ bao lâu dùng ánh mắt ? Tiêu Chính hưởng thụ vô cùng, nhưng vẫn giả bộ rụt rè gật đầu: "Có gì , chúng nó còn dám tạo phản chắc?"
An Họa giơ ngón tay cái với : "Người đàn ông của em thật lợi hại!"
Xem cái đùi ôm đúng !
Tiêu Chính vợ khen đến phổng mũi, ôm vợ hôn chụt một cái rõ to.
An Họa cảm giác , vội đẩy : "Ban ngày ban mặt, tém tém chút."
Tiêu Chính quả thực thu liễm một chút, vuốt bụng cô thở dài: "Anh sắp thành hòa thượng trong miếu ."
An Họa lườm : "Anh tưởng em ni cô trong am chắc?"
Về nhu cầu sinh lý, An Họa thực cũng , hai từng thử vài , nhưng rốt cuộc vác cái bụng to cũng sợ, nào cũng là lướt qua ngừng.
Vừa khéo vì lướt qua như , ngược càng khơi lên con sâu thèm khát, mà thỏa mãn, An Họa liền hạ quyết tâm cấm vận .
Tiêu Chính An Họa .
Vợ to gan thế nhỉ, đàn bà con gái mà chẳng hổ chút nào! mà, thích vợ như thế, mạnh mẽ!
An Họa thời gian đôi co với chồng, cô kiểm tra xem trong thư phòng sách vở gì nguy hiểm .
Còn bên phía An Bá Hòe, cô cũng tự qua xem một chút.
An Bá Hòe gan bé, sớm tự dọn dẹp thư phòng một , nhưng An Họa vẫn kiểm tra mới yên tâm.
Tiêu Chính chuyện đòi cùng cô.
An Họa tự nhiên vui vẻ đồng ý.
Cảnh tượng trong huyện giống trong quân đội.
Quân đội cũng chỉ vài mống, còn Tiêu Chính dễ dàng trấn áp.
Trên đường phố cũng là , những khuôn mặt trẻ tuổi, khí thế sục sôi hô khẩu hiệu.
Tiêu Chính che chở An Họa men theo chân tường, vất vả lắm mới xuyên qua biển tấp nập.
Nơi An Bá Hòe ở thì vẫn , khu dân cư vẫn giữ vẻ yên bình đời thường.
An Bá Hòe chăm chút cho cái sân thuê , trồng nhiều hoa, còn chuyển cả mấy chậu cúc yêu quý đến, ngày ngày chăm hoa cỏ, tu dưỡng tính.
"Sao các con đến đây?" Khâu Thục Thận đang thu dọn đồ đạc, định dọn sang ở hẳn bên nhà con gái, đều bảo song t.h.a.i khả năng sinh sớm, bà qua đó chăm sóc.
An Họa rõ mục đích đến, An Bá Hòe vội vàng bảo cô và Tiêu Chính thư phòng.
"Anh cũng giúp xem ." An Họa với Tiêu Chính.
"Được." Tiêu Chính đồng ý dứt khoát, trong lòng mỹ mãn, hóa trong mắt vợ, còn thể giúp đỡ chuyện văn hóa.
An Họa cảm thấy, mỗi tư tưởng quan niệm khác , góc độ vấn đề cũng khác , Tiêu Chính dù cũng "đỏ" (giác ngộ cách mạng) hơn cô, thể thấy những thứ cô thấy.
An Bá Hòe đến đây lâu, sách cũng nhiều, nhưng qua tay Tiêu Chính và An Họa sàng lọc, phần lớn đều vấn đề.
An Bá Hòe vuốt râu thở dài: "Mấy cuốn các con xử lý giúp ba ."
An Họa còn dặn dò An Bá Hòe: "Ba, bên ngoài loạn lắm, việc gì ba đừng ngoài, ở nhà cũng cài then cửa cẩn thận, mặt hàng xóm láng giềng đừng lung tung..." Nói , An Họa đổi ý: "Hay là ba cứ dọn sang chỗ con ở một thời gian , đợi thế cục định hẵng dọn về."
An Bá Hòe lập tức lắc đầu: "Thôi thôi, ba ở đây , cũng an , chỗ con đông quá, ồn ào."
Khuyên mãi An Bá Hòe cũng chịu dọn .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khâu Thục Thận : "Thôi, kệ ông , ở chỗ đóng cửa , màng chuyện bên ngoài thì cũng nguy hiểm gì ."
Lúc về, Khâu Thục Thận đeo một cái túi lớn, cùng họ.
Tiêu Chính thấy thế, vội vàng đón lấy cái túi, đeo lên .
An Họa , hỏi Khâu Thục Thận: "Mẹ, trong đựng gì thế ạ? Nhiều thế."
"Đều là đồ dùng cho con lúc sinh nở đấy," Khâu Thục Thận , "Nào tã lót, chăn ủ, quần áo nhỏ, tấm lót... Còn sữa bột nhờ mua từ tỉnh thành dạo , con m.a.n.g t.h.a.i đôi mà, sợ đến lúc đó con đủ sữa cho hai đứa nhỏ ăn."
Tiêu Chính nịnh nọt: "Mẹ nghĩ chu đáo quá!"
Khâu Thục Thận ha hả: "Đồ đạc của con cũng chuẩn cho , quần áo giặt, đồ vệ sinh cá nhân, cứ gói riêng một tay nải, kẻo đến lúc đó luống cuống tay chân bỏ sót thứ gì."
An Họa đỡ bụng: "Con giờ chẳng cảm giác gì cả, bao giờ mới 'dỡ hàng' đây."
Khâu Thục Thận mắng yêu: "Cái gì mà dỡ hàng, bậy bạ. Hơn nữa con m.a.n.g t.h.a.i hơn bảy tháng , sinh là sinh ngay cũng khả năng lắm chứ, phàm việc gì cũng chuẩn cho chu ."
Tiêu Chính gật đầu tán đồng: "Không đ.á.n.h trận khi chuẩn ."
Khâu Thục Thận: "Chính là đạo lý !"
An Họa : "Con gì , tất cả hết."
Ai thể ngờ, lời Khâu Thục Thận linh nghiệm thật.
Đêm hôm đó lúc ngâm chân, An Họa đột nhiên ôm bụng kêu đau, phía thấy m.á.u (vỡ ối/ m.á.u báo).
Tiêu Chính đang xổm rửa chân cho An Họa, thấy cảnh đầu óc trống rỗng trong giây lát.
nhanh hồn, hét lớn: "Mẹ, ơi, mau qua đây chút."
"Sao thế?" Khâu Thục Thận chạy chậm tới, thấy thế kinh hãi: "Ôi chao, thế là sắp sinh !"
"Đau quá..." An Họa túm tóc Tiêu Chính, nhưng phát hiện tóc quá ngắn túm , bèn chuyển sang túm cổ áo.
Tiêu Chính mặc kệ cô túm, một tay bế ngang lên: "Đến bệnh viện!"
Khâu Thục Thận cũng đấy lấy đồ đạc chuẩn sẵn.
Tiêu Chính gọi điện thoại bảo Tiểu Chu lái xe tới.
Chu Mai Hoa vốn ngủ, thấy động tĩnh nhà đối diện, đoán chừng An Họa sắp sinh, bò dậy.
Xác định đúng là An Họa sắp sinh, chị vội vàng mặc quần áo, đòi theo.
Thạch Vĩ Quang ngăn chị : "Muộn thế bà theo gì? Nhà cũng thiếu , Tiêu Chính và An Họa đều ở đó, còn cả cô em chồng nữa."
Chu Mai Hoa : " yên tâm, theo xem ."
Thạch Vĩ Quang: "... Nhà sinh con, bà gì mà yên tâm?"
Chu Mai Hoa mất kiên nhẫn hất tay chồng : "Đó là em gái Tiểu An của , ngoài! Cái đồ đàn ông vô tâm nhà ông!"
"Được , chả gì nữa." Thạch Vĩ Quang mắng một trận, cũng lười quản chị nữa, tự về giường ngủ tiếp.
Tiêu Phương Phương ở nhà trông Đông Đông ngủ say, Khâu Thục Thận và Tiêu Chính đưa An Họa đến bệnh viện, đó thêm Chu Mai Hoa nhập hội.