Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 130: Để mắt tới nam đồng chí kia
Cập nhật lúc: 2025-12-16 11:40:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thím Ba, thím về ." Tiêu Tiểu Thúy canh ở cổng lớn, thấy An Họa trở về liền nhiệt tình đón tiếp.
An Họa buồn bực hỏi: "Cháu việc gì ?"
"Hì hì, gì ạ, thím Ba vất vả ."
"..." Cô gì, An Họa cũng mặc kệ cô .
Bước cửa nhà, thấy trong sân phơi đầy vỏ chăn, vỏ gối, An Họa còn kịp hỏi, Tiêu Tiểu Thúy liền bắt đầu tranh công: "Cháu thấy hôm nay trời nắng nên dỡ hết chăn ga gối đệm trong nhà giặt sạch ."
An Họa về phía cô .
Hôm nay nắng thì thật, nhưng nhiệt độ vẫn thấp, lạnh buốt giá. Nhiều chăn ga như mà một buổi sáng giặt xong, Tiêu Tiểu Thúy việc quả thực nhanh nhẹn.
"Cháu vất vả ."
Thấy vẻ mặt thím Ba hòa ái hơn nhiều, Tiêu Tiểu Thúy quơ quơ đôi tay nứt nẻ vì lạnh của : "Không , vất vả ạ. Thím Ba ngày thường bận rộn, cháu ở nhà dù rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chút việc tay chân mới thấy ích chứ."
Tiêu Tiểu Thúy lời ý , hơn nữa cũng việc thật tình, An Họa , : "Cháu ăn gì? Buổi trưa thím bồi dưỡng cho cháu."
Mắt Tiêu Tiểu Thúy sáng lên, định ăn thịt, ăn chân giò, nhớ tới mục tiêu lâu dài hơn của , lời đến bên miệng liền nuốt trở , lắc đầu : "Làm chút việc vặt thì bồi dưỡng gì chứ, gì ăn nấy thôi ạ."
An Họa cũng hỏi nữa, cầm tem phiếu mua thịt và tiền đưa cho cô , bảo cửa hàng mậu dịch cắt một miếng thịt heo mang về.
Tiêu Tiểu Thúy nhận tiền và phiếu, do do dự dự ngoài.
Chờ đến khi xa khỏi nhà, cô mới nhảy cẫng lên, hưng phấn nắm tay hô một tiếng.
Ai ngờ vì quá cao hứng chú ý, cô đ.â.m sầm một .
Bởi vì chênh lệch về hình thể, Tiêu Tiểu Thúy ngã oạch một cái xuống đất.
Cô giận dữ ngẩng đầu, định mở miệng mắng thì thấy đối phương liền ngẩn .
Người đ.â.m cô là một đàn ông mặc quân phục, đeo mắt kính, dáng vẻ văn nhã, tuấn tú.
Tiêu Tiểu Thúy tới đây nhiều ngày như , trong quân ngũ cũng phân chia cán bộ và binh lính, cũng cách quân trang để phân biệt.
Người đàn ông mắt áo bốn cái túi, là cán bộ.
"Xin đồng chí, cô chứ?" Người đàn ông đeo kính khom , quan tâm cô .
Tiêu Tiểu Thúy còn đang ngẩn , đáp .
Anh mắt kính chút sốt ruột: "Có chỗ nào ngã đau ? đưa cô phòng y tế nhé... Đồng chí?"
Một bàn tay quơ quơ mắt, Tiêu Tiểu Thúy mới hồi phục tinh thần .
Xương cùng truyền đến một tia đau đớn nhỏ, nhưng Tiêu Tiểu Thúy một bộ dạng nhe răng trợn mắt vô cùng khoa trương: "Đau đau đau, xương cùng hình như gãy !"
Anh mắt kính kinh ngạc cực kỳ, mặc áo bông dày như mà cũng thể ngã gãy xương ? Tuy nhiên vẫn đỡ Tiêu Tiểu Thúy dậy: "Hay là cô chờ ở đây một lát, tìm chiếc xe đẩy tới, đẩy cô phòng y tế."
"Cần gì tìm xe đẩy, trực tiếp cõng ?" Nói xong, Tiêu Tiểu Thúy liền ý bảo mắt kính khom lưng xuống.
Anh mắt kính do dự : "Thế ? Nam nữ thụ thụ bất ..."
Lời còn xong Tiêu Tiểu Thúy cắt ngang: "Sao phong kiến thế, hiện tại chúng ở đây còn phân biệt nam nữ ? là thương, là đụng , đang cứu mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-130-de-mat-toi-nam-dong-chi-kia.html.]
Anh mắt kính còn cách nào khác, chỉ sợ vị nữ đồng chí thật sự ngã hỏng chỗ nào, đầu gánh nổi trách nhiệm .
Trên đường phòng y tế, Tiêu Tiểu Thúy bắt đầu hỏi thăm thông tin cơ bản của đàn ông.
Tuy nhiên miệng kín, chỉ cái tên, gọi là Cao Triết.
Cao Triết... Tiêu Tiểu Thúy lẩm nhẩm mấy , cảm thấy tên dễ , so với đối tượng xem mắt Tề Diệu Tổ của cô thì hơn nhiều.
Cao Triết nhận Tiêu Tiểu Thúy vẫn sinh long hoạt hổ, căn bản việc gì, cho nên sắc mặt lắm.
Chờ đến khi bác sĩ phòng y tế tuyên bố cô xác thực , m.ô.n.g ngay cả vết bầm tím cũng , Cao Triết liền càng vui, dặn dò một câu lập tức rời .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cao Triết lớn lên trông cũng , chiêu mộ các cô gái trẻ thích.
Hắn đụng vị nữ đồng chí tuy rằng diện mạo tạm , nhưng dáng vẻ quê mùa, thấy liền là bà con thích quê lên thăm nhà.
Cao Triết kén chọn bao nhiêu năm nay, cũng là để tùy tiện cưới một cô gái nông thôn.
Hắn màng Tiêu Tiểu Thúy ở phía gọi với theo, vội vàng bỏ .
Tiêu Tiểu Thúy tiếc nuối tặc lưỡi, cửa hàng mậu dịch cắt thịt về nhà chú Ba.
"Sao lâu ?" An Họa hỏi cô .
Tiêu Tiểu Thúy sửng sốt một chút mới đáp: "Không gì ạ, đường ngã một cái."
An Họa cô : "Có nghiêm trọng ?"
Tiêu Tiểu Thúy lắc đầu, một lát đột nhiên hỏi: "Thím Ba, thím quen tên là Cao Triết ? Là một cán bộ."
Chuông cảnh báo trong lòng An Họa lập tức vang lên, Tiêu Tiểu Thúy để mắt đến ai chứ! Cao Triết? Chu Mai Hoa từng qua một tham mưu điều kiện tồi hình như họ Cao thì ?
An Họa nghiêm mặt, dứt khoát rõ ràng với Tiêu Tiểu Thúy: "Mặc kệ là nam nữ, trong chuyện tình cảm đều coi trọng cái sự ' tình nguyện', hiện tại phạm tội lưu manh là bắt phê bình đấu tố đấy... Đừng tưởng cháu là nữ đồng chí thì sẽ phạm tội lưu manh. Giống như việc thư tình linh tinh, bắt , cũng thể quy thành tội lưu manh như thường! Một khi định tội , đời của cháu coi như hỏng, cháu mới 18 tuổi, ngày tháng tương lai còn dài, phân biệt nặng nhẹ."
Tiêu Tiểu Thúy chớp chớp mắt, đó chút đỏ mặt: "Thím Ba đang gì thế, cháu thể thư tình cho , còn phạm tội lưu manh nữa chứ, thật buồn ..."
An Họa: "Nếu cháu thế thì tự nhiên là nhất."
Tiêu Tiểu Thúy một câu kinh : " mà cháu đúng là chấm cái Cao Triết , thím Ba giúp cháu hỏi thăm xem đối tượng , nếu thì giúp cháu mối nhé?"
An Họa nhớ tới Tiêu Chính từng c.h.é.m đinh chặt sắt rằng Tiêu Tiểu Thúy ở quá mấy ngày sẽ về quê, vì thế : "Thím sẽ tìm hỏi thăm xem đối tượng ." Cứ kéo dài thời gian, chờ đến lúc Tiêu Tiểu Thúy thì cũng sẽ đến phiền cô nữa.
Có lẽ là bởi vì ân oán đời , cũng lẽ là do Tiêu Tiểu Thúy quá nhiều tâm cơ, An Họa đối với Tiêu Tiểu Thúy thể sinh cảm giác thiết như với Tiêu Phương Phương, càng tâm tư lo chuyện bao đồng cho cô .
Tiêu Tiểu Thúy cao hứng : "Thím Ba thật , cháu chờ tin tức của thím!"
Lời Tiêu Chính quả nhiên sai.
Dưới quê gửi điện báo lên, là bà ngoại của Tiêu Tiểu Thúy bệnh tình nguy kịch, bảo cô nhanh chóng trở về mặt cuối.
Tiêu Tiểu Thúy xong như sét đ.á.n.h giữa trời quang, lập tức thu dọn tay nải đòi về.
Mấy năm nay bà ngoại cô cứ đến mùa đông là kiểu gì cũng bệnh một trận, mỗi sinh bệnh đều khiến lo lắng, giống như tùy thời gặp Các Mác .
Bà ngoại Tiêu Tiểu Thúy vô cùng thương cô , từ nhỏ để dành đồ ngon cho cô ăn, lặng lẽ dúi tiền tiêu vặt cho cô . Trên đời , mà Tiêu Tiểu Thúy hiếu thuận nhất là bà ngoại, tiếp theo mới đến .
Cho nên, chẳng sợ trong tiềm thức Tiêu Tiểu Thúy nghi ngờ tin tức liệu nhà lừa , cô cũng dám đ.á.n.h cược.
Ngộ nhỡ thật sự gặp bà ngoại cuối, đời cô sống cũng yên lòng.