Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 132: Về quê làm tiệc rượu

Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:52:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải về quê Tiêu Phương Phương, Cảnh Bưu tự nhiên cũng chuẩn nhiều đồ đạc.

 

May quần áo mới, giày mới cho Tiêu Mãn Thương, còn t.h.u.ố.c lá, rượu, đường, cùng với đồ hộp.

 

Trong đó t.h.u.ố.c lá, rượu và đường là nhiều nhất, nhét căng phồng cả một cái ba lô quân dụng.

 

Tiêu Phương Phương thấy liền phản đối, cảm thấy cần thiết. Cha cô sinh hoạt tiết kiệm lắm, hút t.h.u.ố.c chỉ hút t.h.u.ố.c lá sợi, vì thích t.h.u.ố.c lá sợi hơn mà là cảm thấy t.h.u.ố.c lá đầu lọc quá, hút miệng ông thì phí phạm.

 

Rượu, đường các thứ thì cha cô càng luyến tiếc lấy ăn uống. Tiêu Phương Phương nhớ rõ một , cha cô vất vả lắm mới hào phóng mua nửa cân kẹo trái cây về, khóa kỹ trong tủ, mỗi tháng chỉ mở một , lấy một hai viên cho cô ngậm ngọt miệng. Kết quả đến mùa hè năm kẹo vẫn ăn hết, còn đều chảy nước cả.

 

Cho nên dù mang những thứ đồ ăn thức uống về, phỏng chừng cũng là kết cục khóa trong tủ đến mốc meo.

 

Ngay cả những thứ thím Ba bảo cô mang về cô cũng chẳng mang , nhưng thím Ba bảo đó là hiếu tâm của chị, nếu Tiêu Phương Phương mang về, Ba trong lòng sẽ cảm thấy áy náy, băn khoăn. Tiêu Phương Phương đành thể từ chối.

 

Cảnh Bưu thấy Tiêu Phương Phương từ chối, giải thích: "Chờ về đến quê em, t.h.u.ố.c lá và rượu mấy thứ khó mua lắm, đến lúc đó lấy gì tiệc rượu? Ở thành phố gì cũng quen vài , mua mấy thứ cũng tiện."

 

Tiêu Phương Phương chút cuống, biểu đạt ý kiến của nhưng bất hạnh thể chuyện.

 

Cô tìm giấy bút, những lời .

 

Đại ý chính là, tiệc rượu cũng chỉ theo quy cách ở nông thôn thôi. Nhà nông dân cưới xin ma chay, mâm cỗ thể thấy một bát thịt là đủ để gia chủ khoe khoang cả một thời gian dài , ai lấy t.h.u.ố.c lá và rượu như chiêu đãi khách khứa chứ, thuần túy là lãng phí đồ .

 

Cảnh Bưu gãi gãi đầu, : "Anh chỉ là cho nở mày nở mặt một chút, để em và cha đều thể diện."

 

Cảnh Bưu theo bản năng gọi Tiêu Mãn Thương là cha, cho cô và cha đều thể diện, trong lòng Tiêu Phương Phương ngọt ngào ngượng ngùng.

 

Tuy nhiên, chuyện tiệc rượu vẫn là theo cô.

 

Chưa đến việc cô tiếc của nỡ lấy đồ trong nhà màu, ngay cả Tiêu Mãn Thương cũng sẽ đồng ý. Người nhà cô trừ cả Tiêu Thiết Ngưu , kỳ thực đều quá chú trọng mấy chuyện thể diện phô trương nọ.

 

Hơn nữa, tiền của Cảnh Bưu cũng gió to thổi tới, cần thiết "đánh má cho sưng để giả mập", chỉ cần bọn họ sống với hạnh phúc, thì so với cái gì cũng hơn.

 

Tiêu Phương Phương cảm thấy Cảnh Bưu tiêu tiền chút vung tay quá trán, dạy : cuộc sống chú trọng thực tế, nên tiết kiệm thì tiết kiệm.

 

Cảnh Bưu những dòng chữ dày đặc giấy, đều là đang một ít kinh nghiệm sống, tức khắc cảm thấy cả đều ấm áp.

 

đang suy nghĩ cho tương lai của bọn họ.

 

Cảnh Bưu xúc động khuôn mặt Tiêu Phương Phương.

 

Đây là vợ , là cùng hết cả đời.

 

"Đi, Phương Phương, dẫn em xem cái ." Cảnh Bưu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Phương Phương, kéo về phía căn phòng thường ngủ.

 

Tiêu Phương Phương nhúc nhích, trừng mắt Cảnh Bưu.

 

Cảnh Bưu bật : "Anh cũng sẽ ăn thịt em, sợ cái gì?"

 

Tiêu Phương Phương cúi thấp đầu, loại quẫn bách vì thấu tâm tư.

 

Thời gian bọn họ ở bên , nhiều lắm cũng chỉ nắm tay vài , những việc vượt quá giới hạn khác thì cái gì cũng . Thím Ba lo lắng cô chịu thiệt, từ sớm dặn dò cô bảo vệ bản , Tiêu Phương Phương vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Hiện giờ tuy lập tức sắp kết hôn, nhưng rốt cuộc vẫn kết .

 

Cảnh Bưu nghĩ nghĩ, dứt khoát cũng kéo Tiêu Phương Phương phòng nữa mà tự . Một lát , trong tay cầm một cái túi vải nhỏ.

 

Cảnh Bưu ngay mặt Tiêu Phương Phương, chậm rãi mở cái túi vải đó , bên trong rõ ràng là một cái vòng tay vàng, một cái nhẫn vàng và một cuốn sổ tiết kiệm.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Vòng tay vàng và nhẫn vàng vì để lâu nên ánh sáng chút ảm đạm, sổ tiết kiệm thì mới.

 

"Cái vòng tay và nhẫn để . Hồi nhỏ , đây là của hồi môn bà mang từ nhà đẻ sang. Còn cuốn sổ tiết kiệm ..." Cảnh Bưu mở sổ tiết kiệm đến trang mới nhất cho Tiêu Phương Phương xem, "Đợt sắm sửa đồ đạc rút chút ít , còn thừa hơn 2300 đồng, chỗ đều giao cho em giữ."

 

Nói xong, liền gói ghém đồ đạc bằng túi vải, nhét tay Tiêu Phương Phương, còn dặn dò: "Em sai, cuộc sống là thể hoang phí, nhưng cái gì nên tiêu cũng tiêu, em đừng để bản chịu thiệt thòi. Huống chi lương tháng của hơn 70 đồng, nuôi nổi cái gia đình ."

 

Tiêu Phương Phương ngây ngốc Cảnh Bưu.

 

Cảnh Bưu đôi mắt to ngập nước của cô đến tâm ngứa ngáy, nhanh chóng nhéo bàn tay nhỏ của cô một cái: "Mau cất kỹ ."

 

Tiêu Phương Phương nắm chặt túi vải trong tay, trịnh trọng gật đầu, cũng thầm hạ quyết tâm trong lòng, cô nhất định sẽ quản lý gia đình , sống những ngày tháng thật rực rỡ!

 

Hai ngày , Tiêu Phương Phương dẫn Cảnh Bưu về đến Lý Vương Trang.

 

lâu về, thấy từng ngọn cây ngọn cỏ đều cảm thấy quen thuộc và thiết, tâm trạng kích động khiến bước chân về nhà của cô càng lúc càng nhanh.

 

"Đây là Phương Phương ? Ái chà, ở thành phố nuôi dưỡng đến mức thủy linh như , cũng dám nhận nữa!"

 

Dọc đường , đều chào hỏi Tiêu Phương Phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-132-ve-que-lam-tiec-ruou.html.]

 

Cảnh Bưu bên cạnh cô tự nhiên cũng chú ý, cần đoán cũng đây là đối tượng thành phố mà Tiêu Phương Phương tìm .

 

Ánh mắt Tiêu Phương Phương trở nên hâm mộ. Cảm thấy Tiêu Phương Phương tuy rằng , nhưng mệnh thật , thành phố một vòng, thế mà thành phố thật.

 

Trong nhà quan to đúng là , câm cũng thể tìm trong sạch đàng hoàng!

 

Tiêu Tiểu Thúy cùng Tiêu Phương Phương về, thấy Tiêu Phương Phương như vây quanh trăng xúm xít hỏi han, trong lòng chua lè. nghĩ đến Cao Triết, cô thoải mái hơn chút. Tương lai dẫn Cao Triết về, cô chẳng còn phong quang hơn cả Tiêu Phương Phương ?

 

Tiêu Tiểu Thúy lười xem Tiêu Phương Phương nổi bật, đổi đường nhỏ về nhà .

 

Tiêu Phương Phương cũng nhanh thoát khỏi đám xem náo nhiệt, gấp chờ nổi chạy về nhà.

 

Tiêu Mãn Thương tin con gái dẫn con rể về, ở cổng lớn ngóng trông.

 

Tiêu Phương Phương từ xa thấy bóng dáng cha , nước mắt "bá" một cái liền chảy xuống.

 

Cô bất chấp Cảnh Bưu, vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Mãn Thương, nhào lòng ông, tiếng động mà thút thít.

 

Tiêu Mãn Thương cũng lau mắt.

 

Luận về tình cảm với mấy đứa con, Tiêu Phương Phương trong lòng ông khẳng định xếp thứ nhất, bởi vì Tiêu Phương Phương từ lúc còn nhỏ mất , là ông một tay bón phân một tay nước tiểu nuôi lớn. Hai mươi năm qua, đây là đầu tiên Tiêu Phương Phương rời xa ông lâu như .

 

Nghĩ đến việc Tiêu Phương Phương sống ở thành phố, thời gian về thăm ông khẳng định sẽ càng ngày càng ít, cha con gặp mặt phỏng chừng thể đếm đầu ngón tay, ông càng thêm chua xót khó chịu.

 

Chờ đến khi cảm xúc của hai cha con định , Cảnh Bưu mới tiến lên một bước: "Cha!"

 

Tiếng "Cha" gọi trung khí mười phần, Cảnh Bưu tướng mạo cũng chắc nịch khỏe mạnh, Tiêu Mãn Thương hài lòng gật gật đầu: "Vào nhà , nhà ."

 

Sau một hồi hàn huyên, Tiêu Mãn Thương liền hỏi tình hình gia đình Cảnh Bưu. Những điều kỳ thật ông sớm , Tiêu Phương Phương trong thư đều cả , nhưng mặt Cảnh Bưu, Tiêu Mãn Thương hỏi nhiều chi tiết, ví dụ như tổ tiên nghề gì, cha vì nguyên nhân gì qua đời, trong nhà vốn dĩ chị em chị em đều chuyển nơi khác sống vân vân.

 

"... Thật con còn một chị gái ruột, chị lớn hơn con nhiều tuổi, giải phóng lấy chồng, vì chiến loạn mà mất liên lạc, hiện tại con cũng coi như là lẻ loi một ."

 

Tiêu Mãn Thương gật gật đầu, hỏi: "Vậy các con trở về, tính ở mấy ngày? Tiệc rượu định ngày nào?"

 

Cảnh Bưu thoáng qua Tiêu Phương Phương, : "Con và Phương Phương bàn bạc, về cố gắng ở nhiều ngày một chút, hảo hảo bồi cha, kịp về mùng 8 tháng Chạp là . Còn về tiệc rượu ngày nào... Chúng con theo cha."

 

Tiêu Mãn Thương : "Vậy , để cha tính cho các con cái ngày ."

 

Cảnh Bưu kinh ngạc: "Cha, cha còn tính cái ? Hơn nữa hiện tại là thời kỳ đặc thù, cha..."

 

Tiêu Mãn Thương thần thần bí bí : "Trong nhà cuốn lịch vạn niên, cha lật một cái là ngày nào ngày lành, còn ngoài , cha thì ai ?"

 

Cảnh Bưu : "Vậy cũng ạ."

 

Tiêu Mãn Thương buồng trong một lúc, qua chừng mười mấy phút mới , sầu não : "Ngày lành gần nhất là ngày , sợ gấp quá ?"

 

Cảnh Bưu về phía Tiêu Phương Phương, thấy cô gật đầu với , mới : "Không gấp gấp, hết thảy đều giao cho con chuẩn . Có điều con quen thuộc tình hình ở đây lắm, cha tìm giúp một phụ con một tay."

 

Tiêu Mãn Thương tự lo liệu, nhưng chân ông tật, lực bất tòng tâm, bèn : "Vậy vất vả cho con rể , con cần giúp gì thì tìm Đội trưởng Vương Kim Thủy, với thằng Thiết Trụ T.ử nhà hồi nhỏ thường chơi cùng , ngoài."

 

Cảnh Bưu nhận lời.

 

Nghe lời Tiêu Phương Phương, lúc về mang những gói t.h.u.ố.c lá và rượu tinh xảo , nhưng cảm thấy tiệc cưới thì thể rượu. Sau khi chuyện với Vương Kim Thủy, ông liền kiến nghị đổi một ít rượu khoai lang.

 

Rượu khoai lang là rượu nông dân tự ủ, đôi khi sẽ mang đổi chút muối ăn, que diêm. Cảnh Bưu dùng tiền đổi, tin rằng những nông dân đó sẽ vui lòng.

 

Tuy Tiêu Phương Phương bảo nhà cô đều sĩ diện, nhưng Cảnh Bưu vẫn cố gắng sắm sửa tiệc rượu một chút, để Tiêu Phương Phương và Tiêu Mãn Thương đều nhận ánh mắt ngưỡng mộ của khác.

 

Cho nên ngoại trừ rượu, còn thịt.

 

Vương Kim Thủy thịt heo, khó xử mà mút mút kẽ răng.

 

Cảnh Bưu từ trong túi móc một bao t.h.u.ố.c lá, bất động thanh sắc nhét túi Vương Kim Thủy.

 

Vương Kim Thủy vội vàng : "Cảnh , ý đó. với Sư trưởng Tiêu là giao tình từ nhỏ, việc nhà cũng là việc nhà , cần mấy thứ cũng sẽ tận tâm tận lực mà ."

 

Cảnh Bưu ấn tay Vương Kim Thủy : "Đây chỉ là chút tâm ý của , bằng phiền như , trong lòng áy náy lắm."

 

Đùn đẩy vài cái, Vương Kim Thủy mới bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng trong lòng đ.á.n.h giá Cảnh Bưu đối nhân xử thế , việc cũng càng cam tâm tình nguyện hơn.

 

Không Vương Kim Thủy thao tác thế nào, cuối cùng kiếm cho Cảnh Bưu non nửa con lợn và một cái đầu heo nguyên vẹn, tính riêng thịt heo 30 cân.

 

Ngay lúc ở quê nhà đang vô cùng náo nhiệt tiệc rượu, thì ở chỗ Tiêu Chính nhận một tin tức lắm.

 

 

Loading...