Vào ngày Quốc tế Lao động năm nay, tại thủ đô tổ chức một buổi hội diễn kinh kịch hiện đại, bao gồm tám vở kịch tham gia diễn xuất, trong đó "Dùng trí thắng Uy Hổ Sơn" và "Đèn đỏ ký". Tám vở kịch còn gọi là tám vở kịch mẫu.
Trong vài năm đó, các tác phẩm văn nghệ khác biến mất khỏi đời sống của dân, những vở kịch mẫu và vài bộ phim điện ảnh quân sự trở thành món ăn tinh thần giải trí duy nhất của xã hội.
Cảm giác căng thẳng và nghiêm túc bao trùm lên bộ xã hội.
Ánh Trăng Dẫn Lối
An Họa ở đơn vị càng thêm điệu thấp, mỗi ngày đúng giờ, tan đúng giờ, tuyệt đối nán đơn vị thêm một phút nào.
Hôm nay, cô tan định chuồn thì Trưởng ban Thái bắt : "Tiểu An, cô mỗi ngày bận rộn cái gì thế, tan là thấy bóng , chuyện với cô cũng tìm thấy cơ hội."
Nhờ mối quan hệ của Tiêu Phương Phương và Cảnh Bưu, Trưởng ban Thái đối với An Họa càng thêm thiết.
An Họa đáp: "Cặp song sinh nhà còn nhỏ lắm, về trông chừng chúng ạ."
Trưởng ban Thái một cái: "Được ... Trong xưởng yêu cầu chúng bố trí một tiết mục tuyên truyền tư tưởng cấp , còn định giao nhiệm vụ cho cô đấy."
Nói xong liền An Họa, chờ cô trả lời.
An Họa lộ vẻ tiếc nuối: "Ôi, con còn nhỏ quá, thật sự rút chút tinh lực nào."
"Trưởng ban..." Lưu Mãnh nãy giờ vẫn luôn dỏng tai lén ở cách đó xa, giơ tay lên, " tinh lực dồi dào, là giao nhiệm vụ cho ."
Trưởng ban Thái An Họa, Lưu Mãnh, chần chừ một chút. Tư tâm của ông là để An Họa , trong thời kỳ đặc thù mà phất cờ hò reo cũng là cơ hội để lập công.
An Họa vội vàng : "Nếu đồng chí Lưu Mãnh nhiệt tình công tác tăng vọt như , Trưởng ban cứ giao nhiệm vụ cho ạ."
Trưởng ban Thái chép chép miệng, thở dài: "Vậy ."
Bộ dạng tình nguyện của Trưởng ban Thái Lưu Mãnh khó chịu, kém An Họa chỗ nào chứ?
Hắn dám trút giận lên Trưởng ban Thái, móc An Họa vài câu, nhưng nhớ tới An Họa mắng đến mức cãi . Cơn giận trong lòng cứ lửng lơ, nghẹn đến mức khi về đến nhà vẫn còn sầm mặt.
Vợ là Ngưu Thục Lệ bưng nước tới cho , thấy thế liền hỏi: "Sao thế ? Mặt kéo dài như mặt lừa ."
Lưu Mãnh đột nhiên đập bàn một cái: "Cái con An Họa , ức h.i.ế.p quá đáng! Cô gì đặc biệt hơn , chẳng qua là gả cho một lão già cán bộ trong quân đội thôi mà!"
Dù hiện tại trong phòng việc còn ai bàn tán về chồng của An Họa, nhưng Lưu Mãnh vẫn cố chấp cho rằng An Họa gả cho một ông già!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-138-han-la-toi-cau-hon.html.]
Ngưu Thục Lệ chỉ một thấy cái tên An Họa từ miệng Lưu Mãnh. Cô An Họa là con ông cháu cha, thích chơi trội, từ khi xưởng liền cạnh tranh với chồng , là một phụ nữ đáng ghét.
Ngưu Thục Lệ lòng đầy căm phẫn: "Không dạy dỗ cô một chút, cô thật sự coi gì!"
Lưu Mãnh vội hỏi: "Em định dạy dỗ cô thế nào?"
Cha của Ngưu Thục Lệ là Phó Giám đốc xưởng thực phẩm. Lưu Mãnh thể từ đoàn kịch ngoài, xưởng cán bộ nhà nước chính thức, chính là nhờ quan hệ của cha vợ.
Ngưu Thục Lệ cũng là tính cách ghê gớm, bình thường rơi tay cô thì yên .
Ngưu Thục Lệ nghĩ nghĩ : "Ngày mai em sẽ một chuyến đến bộ phận các , gặp mặt cái cô họ An xem ."
Lúc Lưu Mãnh mới : "Được."
Ngưu Thục Lệ thấy chồng rốt cuộc cũng , hờn dỗi : "Nhìn kìa, một đàn ông to lớn mà một nữ đồng chí nhỏ bé khó dễ."
Lưu Mãnh lầm bầm: "Anh khinh thường việc chấp nhặt với cô , nếu thì thành kẻ tiểu nhân bụng hẹp hòi ."
Ngưu Thục Lệ gả cho Lưu Mãnh - ngoại hình mấy xuất sắc, chính là vì coi trọng tài hoa cùng với cái tính thanh cao .
Cô nấu cơm cho chồng, nhưng trong lòng đang mắng An Họa. Dám bắt nạt , còn bắt nạt đến đầu chồng cô , cũng ngóng xem đại danh Ngưu Thục Lệ là ai!
An Họa còn hiểu gánh một cái nồi "ức h.i.ế.p khác". Cô về đến nhà liền thấy Tiêu Tiểu Thúy đang giữa nhà chính.
Hơn nữa ngoài Tiêu Tiểu Thúy , còn một đàn ông trẻ tuổi đeo kính, mặc quân phục.
An Họa: "... Sao cháu tới nữa?"
Tiêu Tiểu Thúy hưng phấn dậy: "Thím, thím về , cháu đợi thím mãi đấy."
Người đàn ông mặc quân phục cũng dậy theo, thần sắc căng thẳng, thế mà hướng về phía An Họa chào theo kiểu quân đội: "Chào chị dâu Sư trưởng!"
Tiêu Tiểu Thúy chủ động giới thiệu: "Thím, đây là Cao Triết."
Nói xong, cô ả e lệ liếc Cao Triết một cái.
"Anh tới để cầu hôn."