Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 153: Mạng sống treo trên sợi tóc
Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:26:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Họa và Tiêu Chính vội vã đến bệnh viện.
Bệnh viện còn hỗn loạn như một năm , nhiều bác sĩ trở việc.
Cảnh Bưu ngẩn ngơ bên ngoài phòng sinh. Phòng sinh tiếng động gì truyền , một mảnh yên tĩnh càng khiến hoảng sợ.
An Họa tới, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Ngày dự sinh còn tới mà, sinh non ?"
Cảnh Bưu đầu , đờ đẫn An Họa và Tiêu Chính hai mới hồn, lẩm bẩm: "Lúc em về nhà thì thấy cô ngã mặt đất, máu..."
An Họa và Tiêu Chính , chẳng lẽ Tiêu Phương Phương tự ngã ở nhà?
"Em hình như..." Cảnh Bưu nỗ lực nhớ , "Lúc em tan về, hình như thấy cháu gái của Phương Phương ở đầu ngõ, chỉ thấy bóng lưng thôi, chắc ..."
Tiêu Tiểu Thúy?
Tiêu Chính cau mày: "Anh tìm Tiêu Tiểu Thúy hỏi xem !"
An Họa giữ chặt : "Hiện tại quan trọng nhất là Phương Phương, chờ Phương Phương bình an hãy chuyện khác, bằng rối tung lên cũng bất lợi cho việc cấp cứu Phương Phương."
Tiêu Chính miễn cưỡng kiềm chế.
Không qua bao lâu, y tá .
"Đứa bé sinh , là con gái, khỏe mạnh. sản phụ băng huyết, hiện tại m.á.u vẫn cầm , nhà... hãy chuẩn tinh thần."
Cảnh Bưu đó như tượng gỗ, đầu óc ngừng hoạt động. Cho đến khi tiếng của đứa trẻ vang lên mới kéo suy nghĩ của trở , lao vụt tới: "Ý cô là gì? Cái gì gọi là chuẩn tinh thần?"
Tiêu Chính giữ chặt Cảnh Bưu: "Bình tĩnh một chút."
"Chuẩn tinh thần là ý gì? Cô cho rõ ràng!" Hai mắt Cảnh Bưu đỏ ngầu, gân xanh nổi lên khắp , như đang bên bờ vực bùng nổ.
"Cho xem! Cho !!"
Y tá dọa sợ lùi hai bước.
An Họa vội vàng bước tới, cùng y tá rời , lau rửa sạch sẽ và quấn tã cho đứa bé.
Vì sự việc xảy đột ngột, đồ đạc chuẩn đầy đủ, chỉ kịp mang theo một cái tã lót cũ của song sinh.
"Không chuẩn quần áo nhỏ cho bé ?" Y tá hỏi.
"Có chuẩn ..." Tiêu Phương Phương sớm may quần áo cho con, phỏng chừng may đến tận lúc một tuổi, chẳng qua mang theo, đang để ở nhà cô .
An Họa sai bảo Tiêu Chính về nhà Tiêu Phương Phương lấy quần áo, mua thêm một bình sữa và ít sữa bột ở bệnh viện, bởi vì xem tình hình mắt, Tiêu Phương Phương trong thời gian ngắn e là thể cho con bú.
Dù An Họa luôn tay lo liệu cho đứa bé, nhưng lòng cô vẫn treo ngược lên.
Băng huyết chuyện nhỏ, ở thời đại kỹ thuật y tế còn hạn chế, sống thật sự xem mệnh.
Nghĩ đến đây, An Họa bắt đầu hoảng loạn, thế nào cũng bình tĩnh .
Ông trời phù hộ, ngàn vạn đừng mang Tiêu Phương Phương , đừng để đứa trẻ đáng thương mới chào đời ...
Cảnh Bưu mất hết sức lực, phịch xuống đó, hai tay ôm đầu, vùi mặt gối.
An Họa bế đứa bé qua, cho một cái nhưng mở lời .
Thôi bỏ , bộ tâm trí Cảnh Bưu lúc chắc đều đặt Tiêu Phương Phương.
Đứa bé hình như cũng cảm nhận khí khác thường, nháo, ngáp một cái ngủ .
Rốt cuộc, Tiêu Phương Phương đẩy .
Bác sĩ cấp cứu cho Tiêu Phương Phương chính là bác sĩ Tống, từng đỡ đẻ cho An Họa.
Bác sĩ Tống : "Máu cầm , sản phụ còn đang hôn mê, xem khi nào mới tỉnh ."
Cảnh Bưu lập tức lao tới bên cạnh Tiêu Phương Phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-153-mang-song-treo-tren-soi-toc.html.]
Bác sĩ Tống ngăn : "Người nhà bình tĩnh chút, sản phụ cần tĩnh dưỡng."
Nhìn thấy Tiêu Phương Phương yếu ớt đó, khuôn mặt trắng bệch còn chút huyết sắc, Cảnh Bưu gắng gượng kiềm chế bản ôm lấy cô.
"Người nhà đồng chí Tiêu Phương Phương, thể ghé tai cô chuyện, thể giúp đ.á.n.h thức cô ."
An Họa đặt đứa bé đang ngủ say bên cạnh Tiêu Phương Phương: "Mẹ con liền tâm, để con cũng ở bên cạnh ."
Lúc Cảnh Bưu mới đứa bé trong tã lót, đây là đứa con mà Phương Phương liều mạng sinh ...
An Họa gia đình ba họ, rời . Cô chuẩn chút đồ ăn ngon, chờ Tiêu Phương Phương tỉnh thể kịp thời bổ sung dinh dưỡng.
Ngoài hành lang, Tiêu Tiểu Thúy tới từ lúc nào, Cao Triết cũng theo.
Tiêu Tiểu Thúy vốn định đến xem cô cô câm rốt cuộc thế nào, kết quả đến liền thấy chú Ba, vẻ mặt còn khó coi, cô ả lập tức run rẩy.
"Chú, chú Ba..."
Tiêu Chính chằm chằm cô ả, sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Tiêu Tiểu Thúy nuốt nước bọt, hỏi: "Cô, cô cô chứ ạ..."
"Làm chuyện nên chột ?"
Tiêu Tiểu Thúy vội vàng lắc đầu: "Không , cháu , cháu !"
Cao Triết bước lên một bước: "Chú Ba, Tiểu Thúy cô ..."
Lời mở đầu, Tiêu Chính lạnh lùng cắt ngang: "Ở đây đến lượt chuyện, để Tiêu Tiểu Thúy tự ."
Cao Triết rụt cổ , ngoan ngoãn lui về.
Tiêu Tiểu Thúy trừng mắt Cao Triết một cái, đồ đàn ông hèn nhát, thời khắc mấu chốt chẳng trông cậy gì!
Cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của chú Ba, Tiêu Tiểu Thúy vội vàng : "Chú Ba, thật sự liên quan đến cháu. Cháu qua nhà cô cô, tìm cô chuyện chút, nhưng xong cháu ngay mà, lúc cô vẫn còn khỏe mạnh..."
Càng , Tiêu Tiểu Thúy càng đủ tự tin.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở , Cảnh Bưu bước . Anh hai ba bước tới mặt Tiêu Tiểu Thúy, túm lấy cổ áo cô ả, rít qua kẽ răng: "Ông đây bao giờ đ.á.n.h đàn bà, nhưng nếu nhà ông Phương mệnh hệ gì, ông đây nhất định băm vằm mày!"
Tiêu Tiểu Thúy từng gặp qua trận thế bao giờ!
Cảnh Bưu dáng vạm vỡ, gần như xách bổng cô ả lên, cảm giác áp bách đó khiến cô ả thở nổi.
"Cao, Cao Triết..." Tiêu Tiểu Thúy lóc gọi chồng.
Cao Triết lấy hết can đảm định kéo Cảnh Bưu , Cảnh Bưu liếc mắt một cái khiến chùn bước.
"Anh..." Tiêu Tiểu Thúy hận chồng bất tài, đó sợ hãi, run rẩy.
"Thật sự liên quan đến cháu mà, là cô cô tự ngã. Không tin dượng hỏi cô , cháu dượng tin, cô cô dượng chắc chắn tin."
Tiêu Tiểu Thúy tuy thích cô cô câm, nhưng cũng cô cô câm sẽ dối, cho nên sợ thì sợ, đáy lòng vẫn còn chút điểm tựa.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cao Triết phụ họa theo Tiêu Tiểu Thúy: "Tiểu Thúy thật đấy, cô cô cô tự giẫm lên ghế treo ớt lên xà nhà mới ngã, liên quan đến Tiểu Thúy ."
Cảnh Bưu đẩy mạnh một cái, Tiêu Tiểu Thúy bay ngoài, nếu Cao Triết đỡ thì e là ngã xuống đất.
"Cô cô cô cô tỉnh mới như chứ gì?" Cảnh Bưu chỉ tay mặt Tiêu Tiểu Thúy, "Nếu cô tỉnh , cô liền chôn cùng cô ."
Tiêu Tiểu Thúy ngây .
Ý gì?
Cô cô tỉnh ?
Còn cô ả chôn cùng?
Sao cô ả xui xẻo thế !