Chuyện Tiêu Phương Phương sinh nở suýt mất mạng, Tiêu Chính cho Tiêu Mãn Thương ở quê , chỉ báo là sinh sớm, tròn con vuông.
Tiêu Mãn Thương nhờ mang lên hai trăm quả trứng vịt, là cho Tiêu Phương Phương một trăm, cho An Họa một trăm.
Người mang trứng vịt tới là một tài xế xe vận tải cùng quê, An Họa gói ít lương khô cho ăn đường để cảm ơn.
Cậu tài xế trẻ từ chối vài mới ngượng ngùng nhận lấy, An Họa thôi, cuối cùng như hạ quyết tâm, : "Thím..."
An Họa giật , ít nhất cũng 26, 27 tuổi , gọi cô là thím??
"Cháu tên là Tề Diệu Tổ, thím tên cháu ..."
"À..." An Họa đoán: "Cậu từng xem mắt với Tiêu Tiểu Thúy?"
Tề Diệu Tổ vui mừng gật đầu liên tục: "Nói như là Thúy Nhi nhắc đến cháu!"
An Họa hỏi: "Cậu gì?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tề Diệu Tổ lập tức ỉu xìu: "Cháu chỉ hỏi một chút, Thúy Nhi cô sống ?"
An Họa đ.á.n.h giá trai tên Tề Diệu Tổ . Trán rộng môi dày, dáng trung bình, chỗ cánh mũi một mảng tàn nhang, nhưng vì da khá đen nên kỹ thì tàn nhang cũng rõ lắm.
Nói tóm , về dung mạo thì kém xa Cao Triết.
dáng vẻ , Tề Diệu Tổ đối với Tiêu Tiểu Thúy vẫn nhớ mãi quên.
"Con bé sống cũng khá ." An Họa cũng thêm gì, dặn dò đường chú ý an tìm giúp chuyển trứng vịt nhà.
Trứng vịt to hơn trứng gà, dinh dưỡng cũng phong phú hơn. Khâu Thục Thận , : "Chỗ cũng nhiều quá, ăn hết sẽ hỏng mất. Hồi con sinh song sinh, bố chồng con gửi lạc và táo đỏ cũng một bao tải to, ăn mãi mới hết."
An Họa : "Hay là muối trứng vịt ăn dần?"
Khâu Thục Thận gật đầu: "Mẹ thấy đấy."
An Họa chia một nửa , nhờ Tiểu Chu mang sang cho Tiêu Phương Phương.
Tiêu Phương Phương cữ, sức khỏe cũng hồi phục nhiều, thể xuống giường .
Cơ thể cô vốn nền tảng , hiện giờ qua giống trải qua cửa tử.
Cảnh Bưu tiễn Tiểu Chu , cất trứng vịt xong, đầu liền thấy Tiêu Phương Phương đang ở trong bếp định nhóm lửa nấu cơm.
Anh vội vàng chạy tới, vui : "Đã việc nhà cứ để hết mà."
Tiêu Phương Phương mím môi, dấu tay, ý bảo , thể việc .
Cảnh Bưu bế bổng cô lên, đặt xuống ghế bập bênh trong sân: "Em cứ đây nghỉ ngơi, nấu cơm."
Từ khi dì họ , việc nhà đều do Cảnh Bưu bao thầu. Nấu cơm giặt giũ, quét dọn vệ sinh, ngay cả Tiêu Phương Phương uống ngụm nước cũng là đưa tới tận miệng.
Tiêu Phương Phương thuận thế ghế, tắm ánh nắng mùa thu, tiếng thái rau lạch cạch truyền từ phòng bếp, cảm thấy thứ đều như .
lúc , cửa lớn gõ vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-157-moi-thu-deu-tot-dep-nhu-vay.html.]
Tiêu Phương Phương dậy mở cửa, nhưng ngoài cửa ai.
Có điều ở ngưỡng cửa đặt một cái túi lưới, bên trong đựng một hộp sữa mạch nha.
Tiêu Phương Phương nghi hoặc, cầm sữa mạch nha cho Cảnh Bưu xem.
Cảnh Bưu suy nghĩ một chút liền là chuyện gì.
Đây là đầu tiên.
Thời gian , cứ cách mấy ngày mang đồ tới, khi thì trứng gà, khi thì đường đỏ, khi thì miếng thịt heo, nào cũng gõ cửa xong chạy biến.
Có một nọ chạy kịp, Cảnh Bưu rõ mặt, là Tiêu Tiểu Thúy.
Hộp sữa mạch nha chắc cũng là do Tiêu Tiểu Thúy mang tới.
Cảnh Bưu nghĩ nghĩ, vẫn chuyện với Tiêu Phương Phương, còn bảo: "Mặc kệ cô ý đồ gì, em cần lo lắng, sẽ quy đổi đồ cô mang tới thành tiền trả ."
Tiêu Phương Phương gật gật đầu, cô cũng nhận đồ của Tiêu Tiểu Thúy.
Cô và Tiêu Tiểu Thúy từ nhỏ chẳng tình cảm gì, Tiêu Tiểu Thúy mang đồ tới với mục đích gì, nhưng cô định qua với Tiêu Tiểu Thúy.
Chạy một đoạn xa, Tiêu Tiểu Thúy bước chậm , sự áy náy trong lòng xoa dịu đôi chút.
Mũi bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, theo mùi hương tìm đến thì thấy biển hiệu của tiệm cơm quốc doanh.
Bụng réo lên ùng ục, nếu là , Tiêu Tiểu Thúy chắc chắn lao ăn uống no say.
lúc , cô ả sờ sờ cái túi tiền xẹp lép của , tim bắt đầu đau thắt.
Mỗi tháng Cao Triết đưa cho cô ả 30 đồng tiền sinh hoạt phí, hai ăn uống cũng chẳng tốn bao nhiêu, cho nên cô ả tích cóp ít tiền riêng.
Và tiền riêng , tiêu hết sạch cho cô cô câm .
Tiêu Tiểu Thúy ép rời mắt khỏi tiệm cơm quốc doanh, cúi đầu về nhà.
Không , nghĩ cách kiếm tiền.
Đương nhiên, cô ả cũng định tự tìm việc , đến tìm , cô ả căn bản từng nghĩ đến chuyện . Cô ả gả thành phố là để hưởng phúc, mỗi ngày ngủ dậy thì ăn, ăn xong thì chơi, đó mới là cuộc sống lý tưởng của cô ả.
Muốn tiền, chỉ thể là nắm hết tiền lương của Cao Triết về tay quản lý.
Cô ả mỗi tháng Cao Triết lĩnh hơn 60 đồng, gửi về quê mười đồng thì vẫn còn hơn 50 đồng, kể Cao Triết khi kết hôn còn tích cóp bao nhiêu vốn liếng.
Tiêu Tiểu Thúy điều chỉnh biểu cảm cửa nhà, tươi rạng rỡ bước sân, thấy Cao Triết đang nấu cơm thì vội vàng chạy tới, giọng ngọt xớt: "Để em cho, mau nghỉ ngơi , chờ ăn sẵn là ..."
Cao Triết Tiêu Tiểu Thúy, ánh mắt chút hoảng sợ.
Từ khi kết hôn, Tiêu Tiểu Thúy bao giờ dịu dàng với thế ?
Uống nhầm t.h.u.ố.c ??