Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 163: "Em Đông Đông, em hư rồi"

Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:27:00
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tết năm nay, cả nhà Chu Mai Hoa đều về quê ăn Tết, từ ngoài hai mươi tháng Chạp, mãi qua rằm tháng Giêng mới trở .

 

Chu Mai Hoa còn mang cho An Họa một túi to nấm khô đặc sản quê nhà, bên trong nấm mật, nấm đầu khỉ, nấm hương trắng, nấm đùi gà... nhiều loại nấm trộn lẫn .

 

Ngoài nấm , còn một bầu rượu bằng nhựa.

 

Chu Mai Hoa thần thần bí bí ghé tai An Họa : "Đây là đặc sản nổi tiếng chỗ chị, rượu Tam Bảo, ngâm nhân sâm, nhung hươu, pín chồn, cho đàn ông lắm đấy."

 

An Họa chớp chớp mắt: "Là cái ý mà em đang nghĩ ?"

 

Chu Mai Hoa khúc khích, liếc An Họa một cái: "Chính là cái ý em đang nghĩ đấy! Chị đặc biệt tìm một lão thợ săn trong làng đổi lấy, dùng nguyên liệu thật, còn ngâm nhiều năm . Chị quản ngại đường xa xách về mười mấy cân, chia cho em một ít!"

 

An Họa Chu Mai Hoa , ngượng ngùng nhận lấy: "Chị vất vả lắm mới mang về mười cân, em xin nhận ."

 

"Ôi dào, khách sáo gì chứ!" Chu Mai Hoa hào phóng xua tay, "Chị em , phúc cùng hưởng mà!"

 

mà, cô cần rượu Tam Bảo cũng thể hưởng phúc a. An Họa thôi, chung quy vẫn , nếu khó tránh khỏi hiềm nghi khoe khoang.

 

"Đoàn Đoàn Viên Viên , Tiểu Quân tới đây!" Thạch Tiểu Quân dang rộng hai tay, nhảy cẫng lên bay .

 

Phía bé còn chị gái Thạch Tiểu San, cùng với Thẩm Ái Quốc và Thẩm Ái Gia nhà Chính ủy Thẩm hàng xóm.

 

Một đám trẻ con ríu rít đòi tìm song sinh chơi.

 

Cả khu gia đình chỉ mỗi An Họa sinh đôi, cho nên Đoàn Đoàn Viên Viên thuộc về "động vật quý hiếm", ai cũng thấy lạ lẫm thích thú, trong đám trẻ con cũng là sự tồn tại đặc biệt.

 

Chu Mai Hoa quát: "Yên lặng chút , ở nhà dì An cấm ầm ĩ như thế!"

 

An Họa : "Không , cũng ngoài, cần kìm nén thiên tính của trẻ con, ầm ĩ chút cho náo nhiệt, nhà em ngày thường yên tĩnh quá." Lại với Thạch Tiểu Quân: "Thải Yến và Đông Đông đang đưa Đoàn Đoàn Viên Viên chơi ở sân , các cháu cũng đó ."

 

Đám trẻ con ùn ùn kéo chạy sân , trong nháy mắt, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.

 

Chu Mai Hoa thở dài lắc đầu: "Cũng lũ trẻ bao giờ mới lớn, ngày nào cũng ồn ào chị đau cả đầu."

 

An Họa : "Chờ chúng nó lớn thật , chị hoài niệm lúc chúng nó còn bé cho xem."

 

Chu Mai Hoa bật : "Cũng . , con bé Thải Yến nhà em rốt cuộc là cháu gái đằng nào của Sư trưởng Tiêu thế? Sao họ Vương mà họ Tiêu?"

 

An Họa lắc đầu: "Không họ hàng gần , là họ hàng xa lắc xa lơ, b.ắ.n đại bác tới mà. Bọn em bảo con bé tới chẳng cũng vì trong nhà nhiều việc , em một quá mệt mỏi, em và Tiêu Chính giúp nhiều."

 

Tuy rõ nhưng Chu Mai Hoa cũng hiểu ý. Bảo họ hàng ở quê lên giúp việc nhà, chuyện trong khu gia đình quân đội là chuyện gì mới mẻ.

 

Chu Mai Hoa hỏi về Vương Thải Yến nữa, chuyển sang chuyện khác. Về quê thời gian qua ai chuyện, chị nghẹn hỏng .

 

Mà giờ phút ở sân , đang nổ tranh cãi.

 

Thạch Tiểu Quân: "Em là Đoàn Đoàn, em là Viên Viên."

 

Thẩm Ái Quốc: "Anh đúng, em là Đoàn Đoàn, em mới là Viên Viên."

 

Thạch Tiểu San: "Chị cảm thấy em trai chị đúng."

 

Thẩm Ái Gia: "Chị em mới là đúng đó!"

 

Đông Đông tủm tỉm những khác đoán: "Mọi đoán xong ? Em công bố đáp án nhé."

 

Đây là trò chơi gần đây Đông Đông chơi mãi chán. Bởi vì trán Viên Viên từ lúc nào mọc thêm một nốt ruồi nhỏ, hai cô bé trở nên giống hệt , ngoài căn bản phân biệt ai với ai. Đông Đông liền bắt khác đoán xem ai là Đoàn Đoàn, ai là Viên Viên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-163-em-dong-dong-em-hu-roi.html.]

Mấy đứa trẻ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, ai cũng cảm thấy đúng.

 

Thạch Tiểu Quân sang Đông Đông, tự tin : "Anh dăm ba bữa tới bế các em , thể phân biệt ai với ai ? Em mau công bố đáp án, đoán đúng ?"

 

Thẩm Ái Quốc: "Anh Tiểu Quân, chắc chắn ? Chúng đấy, thua bài tập nghỉ đông giúp em."

 

Thạch Tiểu Quân liếc Thẩm Ái Quốc một cái: "Làm thì , bài tập lớp một của mày đối với đây lớp năm mà chỉ là chuyện nhỏ! mà, thể nào thua !"

 

Đông Đông Thạch Tiểu Quân một cái.

 

Thạch Tiểu Quân giục: "Đông Đông mau , đoán đúng ?"

 

Đông Đông: "Là đúng... mới là lạ."

 

Nụ của Thạch Tiểu Quân kịp nở tắt ngấm, đả kích lớn: "Sao thể sai ? Đoàn Đoàn , ít động đậy; Viên Viên động, chẳng lẽ đúng ?"

 

Đông Đông tủm tỉm : " là thế, nhưng lúc đoán, em lén đặt một miếng bánh quy tay Tiểu Bánh Trôi (Viên Viên), em lúc ăn thì yên lặng. Sau đó em nhéo nhẹ gáy Tiểu Đoàn T.ử (Đoàn Đoàn), mỗi nhéo chỗ em sẽ ngừng."

 

Thạch Tiểu Quân đả kích nặng nề, lùi vài bước, một tay ôm ngực: "Em Đông Đông, em hư ."

 

Đông Đông chớp chớp mắt: "Chơi như mới thú vị chứ."

 

Thẩm Ái Quốc ha ha: "Anh Tiểu Quân, bài tập nghỉ đông của em giao cho đấy."

 

Thạch Tiểu Quân về phía Thạch Tiểu San: "Chị, hai chị em là một phe, chị giúp em chia sẻ."

 

Thạch Tiểu San vội vàng lùi sang một bên: "Ai một phe với mày, tao nhé."

 

Đông Đông an ủi: "Không Tiểu Quân, bài tập nghỉ đông lớp một của bọn em là tập chữ và cộng trừ trong phạm vi hai chữ thôi, đơn giản lắm."

 

Thạch Tiểu Quân dở dở : "Anh thành tích kém cũng đến mức bài lớp một... Làm thì !"

 

Thẩm Ái Quốc hoan hô.

 

Viên Viên hiểu bọn trẻ lớn đang gì, thấy Thẩm Ái Quốc hoan hô, cô bé cũng nhảy cẫng lên theo, miệng ô ô học tiếng khỉ kêu, bộ dáng buồn .

 

Những khác đều cô bé chọc .

 

Thấy khác , bạn nhỏ Viên Viên càng hăng hái, miệng la hét "nhảy múa nhảy múa", cái hình tròn vo vặn vẹo linh hoạt lắm, hai cái chân ngắn cũn lắc lư.

 

Cả hưng phấn như lên đồng.

 

Cô chị Đoàn Đoàn lặng lẽ một bên, giơ tay đòi Thải Yến bế, đó vùi mặt lòng Thải Yến, như thể cảm thấy em gái thật mất mặt.

 

Thạch Tiểu Quân xổm ở đó, nhe răng em gái Viên Viên nhảy múa, càng càng thích.

 

Cậu bé vuốt cằm, rung đùi đắc ý : "Sao cảm thấy, em gái Viên Viên phong thái của nhỉ?"

 

An Họa gọt mấy quả táo mang cho bọn trẻ, bước sân liền câu của Thạch Tiểu Quân, sợ tới mức lảo đảo một cái.

 

Bọn trẻ thấy tiếng động đều đầu .

 

Thạch Tiểu Quân hít hít mũi: "Sao thế dì?" Còn quan tâm : "Đi đường cẩn thận một chút ạ."

 

An Họa giật giật khóe miệng, về phía cô con gái út đang như con điên giữa đám đông, đầu ánh mắt trong veo của Thạch Tiểu Quân, nhớ tới những "sự tích huy hoàng" trong quá trình trưởng thành của bé, tim khỏi run lên.

 

Không thể nào, cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại của cô, thể biến thành một đứa ngốc nghếch (250) ?!

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

 

Loading...