Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 176: "Con không cần mẹ kế"
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:16:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần An Trạch xin nghỉ phép khá dài, ở huyện Vân thêm vài ngày.
"Cha định đưa Điềm Điềm dạo phố, mua cho Điềm Điềm ít quần áo mới."
An Điềm Điềm cha mua quần áo mới thì vui sướng nhảy cẫng lên, xoay vòng tại chỗ: "Cha muôn năm!"
An Trạch mỉm con gái.
An Điềm Điềm : "Mua cho cả em Đông Đông nữa, còn em Đoàn Đoàn, em Viên Viên."
Cô cô thường xuyên mua đồ cho bé, nào là quần áo, đồ ăn, An Điềm Điềm tuy mỗi đều vui nhưng cũng thấy ngại, cha bé bao giờ mua đồ cho Đông Đông và song sinh cả.
Cha bé quá keo kiệt.
Thực tế, điều An Điềm Điềm là, cha bé đối với cô cô thực hào phóng. Năm An Trạch mới , mỗi tháng một nửa tiền lương đều dành để mua quà cho em gái, chỉ đến khi Ngô Hiểu Lâm đòi quản lý tiền lương thì hành động mới dừng .
An Trạch là khái niệm về tiền bạc, đối với bên cạnh đều khẳng khái.
Nghe con gái , vội vàng đáp: "Mua chứ, chúng mua thật nhiều, mua cho cả ông bà nội và cô cô nữa."
An Điềm Điềm bổ sung: "Còn dượng nữa ạ."
An Trạch thật sự quên mất Tiêu Chính, : " đúng đúng, còn dượng nữa."
Lúc An Điềm Điềm mới tít mắt.
khi thấy Bàng Tú Ni tới, bé lập tức bĩu môi.
An Trạch nhận thấy con gái vui, hỏi: "Sao thế?"
An Điềm Điềm: "Con thích cô ."
Bàng Tú Ni vặn tới, thấy thì hổ sững .
An Trạch vuốt hai b.í.m tóc đuôi ngựa của An Điềm Điềm, : "Điềm Điềm, dì Tiểu Bàng sẽ đến nhà chúng , chúng sẽ sống cùng ."
An Điềm Điềm tuy còn nhỏ nhưng nhiều chuyện đều hiểu, chính vì sớm dự cảm nên bé mới bài xích Bàng Tú Ni.
Lúc An Trạch rõ Bàng Tú Ni sẽ là kế của , bé lập tức òa : "Con cần, con cần, con cần..."
An Trạch cảm thấy đau đầu. Trước khi tới nghĩ đến việc An Điềm Điềm thể sẽ bài xích, nhưng ngờ phản ứng lớn như .
"Điềm Điềm..." An Trạch bất đắc dĩ dỗ dành, "Con thử chung sống với dì một chút xem , ? Chúng cùng dạo phố mua đồ nhé."
An Điềm Điềm chạy về nhà: "Con , con cùng cô ."
An Họa thấy An Điềm Điềm lóc chạy về, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế Điềm Điềm?"
An Điềm Điềm rúc đầu lòng cô cô: "Con cần kế..."
An Họa thuận thế ôm lấy An Điềm Điềm, cũng nên gì. Trẻ con lọt mấy đạo lý to tát. Hơn nữa cảm xúc của An Điềm Điềm thể hiểu , hôn nhân của lớn biến cố, tổn thương lớn nhất vốn dĩ chính là con trẻ.
Thấy An Trạch theo , An Họa : "Anh tự đưa con chơi , con bé vất vả lắm mới mong cha về." Giọng điệu phần trách móc, cảm thấy bất bình cho An Điềm Điềm.
Bàng Tú Ni phía vội vàng : "Em cũng bảo thế, em theo nữa... Chuyện sống chung với trẻ con cũng thể vội vàng ."
An Trạch vẻ mặt áy náy: "Được , là quá nóng vội, sơ suất để ý cảm nhận của con gái."
Lại dỗ dành nửa ngày mới khiến An Điềm Điềm vui vẻ trở và chịu ngoài.
An Họa đồng hồ, cũng đến giờ học, bèn dẫn Đông Đông cùng An Trạch một đoạn.
An Trạch và An Điềm Điềm dạo suốt một buổi sáng, lúc về tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-176-con-khong-can-me-ke.html.]
An Điềm Điềm hưng phấn phân phát quà: "Đây là mua cho em Đông Đông, đây là em Viên Viên, đây là em Đoàn Đoàn, đây là của cô cô..."
Khâu Thục Thận kéo An Trạch phòng, đóng cửa , nghiêm túc hỏi: "Con gái con con tính thế nào? Nó bài xích Tiểu Bàng như , con còn định để chúng nó sống cùng ?"
An Trạch công việc bận rộn, lúc độc cách nào mang theo con, giờ kết hôn tự nhiên đón con về.
An Trạch khẳng định chắc nịch: "Đương nhiên ạ, con thể để Điềm Điềm sống xa con mãi . Con hiện tại con bé chấp nhận Tiểu Bàng, nhưng mới bắt đầu mà, bình thường, ngày tháng dài lâu sẽ thôi."
Khâu Thục Thận hừ một tiếng: "Con sợ con gái con chịu thiệt thòi ?"
An Trạch khựng một chút: "Ý là Tiểu Bàng sẽ bắt nạt con bé? Con thấy lo xa , Tiểu Bàng như . Hơn nữa chẳng còn con ở đó , con sẽ để con bé chịu ủy khuất ."
Khâu Thục Thận: "... Con là đứa đáng tin nhất!"
An Trạch khó hiểu: "Tại ạ?"
Khâu Thục Thận xua tay, nhiều lời vô ích, thẳng: "Con đón thì cứ đón, nhưng nhớ kỹ cho , và cha con sẽ thường xuyên qua đó. Chỉ cần phát hiện cháu gái chịu một chút ủy khuất nào, chúng sẽ đón con bé về ngay, và cũng cho con bé nhận cha là con nữa."
An Trạch : "Mẹ quá lời ."
Khâu Thục Thận: "Mẹ quá , xem con cha thế nào ."
An Trạch vẻ mặt trịnh trọng: "Mẹ, con đảm bảo với , chuyện lo lắng nhất định sẽ xảy ."
Khâu Thục Thận trầm mặc một lúc lâu : "Số tiền mỗi tháng con gửi 50 đồng coi như tiền sinh hoạt phí cho Điềm Điềm, tiêu đồng nào cả, đều gửi sổ tiết kiệm, chờ Điềm Điềm lớn sẽ đưa cho nó."
An Trạch: "Mẹ, cần thế, thể để cha bỏ công sức bỏ tiền bạc ."
Khâu Thục Thận xua tay: "Về con cứ gửi 50 đồng mỗi tháng như cũ, giữ hộ Điềm Điềm."
An Trạch sảng khoái đáp: "Không thành vấn đề, nhưng đừng cứ giữ mãi thế, coi như là tiền con trai biếu hai dưỡng già . Còn về Điềm Điềm, chuyện học hành, sự nghiệp của con bé con lo, con sẽ giúp nó, cần tích cóp nó ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khâu Thục Thận gật đầu qua loa, trong lòng vẫn tính toán giữ tiền cho cháu gái.
Bà hỏi: "Con gửi nhiều tiền về cho cha như , chi tiêu sinh hoạt của các con đủ ? Còn nữa, Tiểu Bàng sẽ khó chịu chứ?"
An Trạch : "Bọn con ở cái nơi thâm sơn cùng cốc , căn bản chỗ tiêu tiền. Hơn nữa, con hiếu kính cha là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Tiểu Bàng sẽ ý kiến gì ."
An Trạch là Phó Tổng kỹ sư nhà máy hóa chất, lương cộng phụ cấp một tháng 125 đồng, kiểu gì cũng đủ tiêu.
Khâu Thục Thận hết những gì cần , cuối cùng nhấn mạnh : "Nếu Điềm Điềm ở bên đó quen, cũng sẽ đón con bé về."
An Trạch bật : "Được , tất cả theo ."
Mấy ngày ở nhà An Họa, biểu hiện của Bàng Tú Ni chê . Ngày nào cô cũng dậy sớm việc ngoài vườn rau, còn khâu cho Khâu Thục Thận và An Bá Hòe mỗi một đôi giày.
Đế giày khâu chắc chắn, thoải mái, lúc Khâu Thục Thận thử cũng nhịn khen một câu.
Chẳng mấy chốc, bọn họ rời .
Ban đầu, An Điềm Điềm sống cùng Bàng Tú Ni thì lóc ầm ĩ chịu. Sau đó An Trạch gì với cô bé, tóm là chịu theo.
Trước khi chia tay, An Điềm Điềm ôm ông nội rưng rưng nước mắt một hồi, chào tạm biệt những khác mới chạy về phía cha.
Người luyến tiếc nhất vẫn là An Bá Hòe, bởi vì mấy năm nay gần như một ông chăm sóc cháu gái.
Chờ bóng dáng gia đình con trai khuất dần trong tầm mắt, An Bá Hòe xoay , tháo kính xuống, dụi mắt nhà.
Khâu Thục Thận : "Cha con chắc một trận đấy, lát nữa ăn cơm đừng gọi ông ."
An Họa: "... Vâng."