Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 178: Cha cô bé căn bản không dám tới gây chuyện

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:16:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đùa vài câu, An Họa về phía Tiểu Chu.

 

Tiểu Chu tay việc nhưng vẻ mặt tâm sự nặng nề.

 

An Họa gì thêm. Tiểu Chu ngốc, thể là đầu tiên tiếp xúc với nữ đồng chí, hơn nữa giới thiệu khéo ăn khéo nên mới đối phương rõ ràng chỉ vòi tiền, cuối cùng khả năng cao cũng sẽ chẳng đến với .

 

Nghĩ đến đây, An Họa hỏi: "Cô gái là ai giới thiệu cho ?"

 

Tiểu Chu: "Là một chiến hữu giới thiệu ạ."

 

"Ai?" Tiêu Chính mắng, "Thằng ch.ó c.h.ế.t, dám lừa cả chiến hữu của !"

 

Tiểu Chu lắc đầu, tên .

 

Cậu mách lẻo mặt lãnh đạo, chỉ thầm quyết tâm tránh xa đó .

 

Giường tre nhanh xong. Mới xong còn khá cứng, thể còn dằm mài nhẵn, An Họa bảo Tiêu Chính dùng một thời gian, chờ bóng loáng mới cho bọn trẻ dùng.

 

Tiêu Chính An Họa với vẻ tổn thương: "Vợ, trong lòng em chút địa vị nào ?"

 

An Họa: "... Chẳng vì da trẻ con non nớt , da dày thịt béo sợ."

 

Thấy Tiêu Chính vẫn rầu rĩ vui, An Họa : "Vậy là, em dùng?"

 

Tiêu Chính lập tức lắc đầu: "Thôi bỏ , em da thịt non mịn, ngộ nhỡ dằm đ.â.m đau lòng c.h.ế.t mất."

 

An Họa hôn lên má một cái.

 

Tiêu Chính ghé nốt bên má sang.

 

An Họa hôn chùn chụt một cái thật kêu.

 

Tiêu Chính hì hì.

 

" , em chuyện đối tượng của Tiểu Chu đó thế nào ?"

 

An Họa : "Nhanh như hồi ?"

 

Tiêu Chính gật đầu: "Hôm hỏi cô gái xem rốt cuộc yêu của , cô quả nhiên , tiếp xúc thấy tính cách hai hợp, quen nữa."

 

An Họa: "Sau đó thì ?"

 

Tiêu Chính : "Sau đó đòi cái đồng hồ, ai ngờ cô đột nhiên mắng xối xả, bảo keo kiệt, đáng mặt đàn ông. Tiểu Chu tức lắm, bảo nếu cô trả đồng hồ, sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo cô chuyện."

 

An Họa: "Cuối cùng đồng hồ đòi ?"

 

Tiêu Chính gật đầu, lộ vẻ tán đồng: "Tuy thấy ngay từ đầu nên tặng đồng hồ, nhưng tặng mà đòi thì vẻ kém cỏi."

 

An Họa: "Anh chẳng keo kiệt , hào phóng thế?"

 

Tiêu Chính đương nhiên : "Cậu là đàn ông con trai, tiêu tiền cho phụ nữ thể đòi ? Cho dù cô chân thành, nhưng lúc đầu cũng ép mua đồng hồ ? Cái gọi là kẻ cho nhận."

 

An Họa gật đầu: "Phải , Sư trưởng Tiêu đúng, Sư trưởng Tiêu là nam t.ử hán đại trượng phu. Vậy xin hỏi Sư trưởng Tiêu năm đó xem mắt tiêu bao nhiêu tiền cho các nữ đồng chí thế?"

 

"Cũng chẳng bao nhiêu, chỉ ăn tiệm, dạo công viên mua chút quà vặt..." Nói đến đây, Tiêu Chính sờ sờ mũi, gượng hai tiếng, "Anh ngoài xem bọn trẻ đang gì..."

 

"Quay ."

 

Hai chữ nhẹ bẫng nhưng khiến Tiêu Chính dám bước tiếp.

 

Hắn đành xoay : "Hì hì, đó đều là chuyện quá khứ , hồi đó quen em . Hơn nữa cũng chẳng xem mắt mấy , giờ còn chẳng nhớ các cô trông thế nào..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-178-cha-co-be-can-ban-khong-dam-toi-gay-chuyen.html.]

An Họa cạn lời: "Em hỏi nhớ các cô trông thế nào ?"

 

Tiêu Chính cẩn thận An Họa: "Em giận ?"

 

An Họa dở dở : "Anh tưởng em đang ghen bậy bạ chắc?" Cô vươn ngón tay xoa xoa mặt , "Em định , mặt em hôn tạo thành vết đỏ... Được , giờ rõ nữa."

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Chính lúc mới hạ xuống, nhưng ngay đó thấy khó chịu. Cô giận, để tâm đến ?

 

An Họa tâm tư ngoằn ngoèo của đàn ông , tự mở cửa ngoài.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Vừa vặn gặp Vương Thải Yến tới gọi bọn họ: "Chú, thím, ăn cơm thôi ạ."

 

An Họa quan sát mặt Vương Thải Yến: "Cháu ?"

 

Vương Thải Yến vội vàng lau mặt, lắc đầu: "Không ạ..."

 

An Họa: "Gặp khó khăn gì ? Hay là ai cháu chịu ấm ức? Cháu xem thím giúp ."

 

Vương Thải Yến cảm động trong lòng, tự chủ liền kể nỗi uất ức: "Cũng gì khác, là cha cháu gửi thư mắng cháu một trận. Ông bảo một tháng cháu kiếm mười hai đồng, bắt cháu mỗi tháng gửi hết tiền về cho ông ."

 

Chú Vương Kim Thủy bụng giúp cô bé giấu bốn đồng, nhưng Vương Thải Phượng lén cuộc đối thoại giữa cô bé và chú Kim Thủy. Cô bé Vương Thải Phượng sớm muộn gì cũng mách cha, chỉ ngờ kéo dài lâu như mới .

 

An Họa bế song sinh lên ghế ăn dặm chuyên dụng, với Vương Thải Yến: "Vậy ý thật sự của cháu là gì? Là cam tâm tình nguyện đưa hết tiền cho cha cháu, giữ cho ?"

 

Vương Thải Yến khựng , quyết định suy nghĩ thật lòng: "Thực cháu một xu cũng gửi, vì cháu , ông ngoài miệng là giữ hộ cháu, thực tế đều sẽ tiêu hết cho cả nhà kế, cháu một xu cũng chẳng thấy ."

 

Khâu Thục Thận tiếp lời: "Là chuyện gửi tiền về nhà ? Bác , cháu thật thà quá, một tháng mới mười hai đồng mà gửi về một nửa. Con gái trẻ tính toán cho chứ."

 

An Họa giải thích: "Mẹ, con bé gửi sáu đồng một tháng là trong trường hợp giấu bớt bốn đồng thu nhập đấy ạ. Cha con bé tính toán chỉ để cho con bé hai đồng tiêu vặt, mà giờ ông còn lấy sạch sành sanh chừa một xu nào."

 

Khâu Thục Thận hít sâu một , buột miệng thốt : "Đây cha ruột thế?"

 

Vương Thải Yến cúi đầu.

 

Khâu Thục Thận ngượng ngùng : "Bác ý gì khác, chỉ là ngờ tới..."

 

An Bá Hòe và Khâu Thục Thận đều là cha thương con, hận thể đem hết những gì nhất cho con cái, cho nên đối với hành vi bóc lột con gái của cha Vương Thải Yến, họ thể nào hiểu nổi.

 

An Họa sắp xếp xong cho song sinh liền bàn ăn, "Thải Yến, thím khuyên cháu hãy theo trái tim . Cha cháu công dưỡng dục, cháu phụng dưỡng ông là điều nên , nhưng hiện giờ ông đang độ tráng niên, cần đến cháu nuôi. Chờ ông già kiếm công điểm nữa, cháu tận hiếu cũng muộn."

 

Vương Thải Yến lớn lên trong môi trường nông thôn, cho dù trong lòng cảm thấy cha bất công, là sai trái, cũng khó phá vỡ quan niệm hiếu đạo truyền thống để phản kháng cha.

 

Cho nên cô bé chỉ bỏ trốn, nhưng cha bảo gửi tiền về, cô bé vẫn ngoan ngoãn theo.

 

Hiện giờ An Họa , cô bé lập tức hiểu , gửi tiền là bất hiếu, chờ cha già đưa tiền cũng .

 

Những cô gái lấy chồng trong đội, mấy ai mang tiền về cho cha đẻ? Ngày lễ ngày tết mua gói đường về giơ ngón tay cái khen ngợi .

 

Tiêu Chính ý kiến khác: "Anh thấy chuyện từ từ. Lúc mỗi tháng gửi sáu đồng, giờ ông đột nhiên cô bé thực mười hai đồng, trong lòng chắc chắn đang tức tối. Nếu đột nhiên cắt sạch gửi đồng nào, sợ ông sẽ loạn."

 

An Họa gật đầu: "Nói cũng lý, ngộ nhỡ ông tìm tới đây thì cũng phiền phức cho cháu. Cháu thể giảm dần dần, chờ đến lúc kết hôn thì cắt hẳn, cha cháu cũng lý do gì để cháu."

 

Nhắc tới kết hôn, Vương Thải Yến đỏ mặt, cô bé mới mười bảy, còn lâu mới kết hôn.

 

Còn về phía cha cô bé... Cô bé định giảm từ từ, mà sẽ cắt sạch ngay lập tức!

 

Cha cô bé là kẻ khôn nhà dại chợ, ở đội sản xuất còn dám to tiếng, chứ khỏi đội thì đường chỉ dám cúi gằm mặt đất, chẳng dám ngẩng đầu ai, càng đừng xa đến tận huyện Vân gây sự.

 

Hơn nữa chuyện Vương Thải Phượng bắt cóc, chú Kim Thủy , hiện tại cha và kế canh chừng Vương Thải Phượng kỹ, cho cô ả khỏi cửa, bản Vương Thải Phượng cũng dọa sợ hồn.

 

Cho nên căn bản cần lo lắng cha cô bé tìm đến huyện Vân loạn, ông cái gan đó.

 

 

Loading...