Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 181: Bị thương

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:17:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết Tiêu Phương Phương và Cảnh Bưu chuyện với , An Họa cũng yên tâm.

 

Tuy nhiên, về việc Cảnh Bưu vì tránh t.h.a.i mà ngủ chung giường với Tiêu Phương Phương, cô cảm thấy chút cạn lời.

 

"Phương Phương... Hai b.a.o c.a.o s.u dùng để ?"

 

Tiêu Phương Phương mờ mịt An Họa, lắc đầu.

 

An Họa ghé tai cô thì thầm một hồi: "... Hiểu ? Cảnh Bưu cũng thật là, đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu mà cái cũng hiểu, thế mà định bắt em ăn chay cả đời!"

 

Tai Tiêu Phương Phương đỏ lựng lên, ăn chay... Chị dâu cũng thật ví von!

 

An Họa nhắc nhở, Tiêu Phương Phương cũng nhớ , bên khu phố đôi khi tuyên truyền kết hôn muộn sinh con muộn, sinh ít sinh , nhắc tới bao cao su, hóa là ý ...

 

Chờ Cảnh Bưu về, Tiêu Phương Phương đỏ mặt tía tai truyền đạt chuyện b.a.o c.a.o s.u cho .

 

Cảnh Bưu xong, sướng đến nhảy cẫng lên: "Còn thứ như ? Anh trạm y tế lĩnh ngay đây!"

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Trời sắp tối !

 

Tiêu Phương Phương ngăn cũng kịp.

 

Cảnh Bưu chạy vù mất.

 

Hắn vốn dĩ chuẩn tâm lý hòa thượng cả đời, ai ngờ bước ngoặt , cuộc sống hạnh phúc đang vẫy tay với ở phía !

 

An Họa về đến nhà, cơm nước nấu xong nhưng Tiêu Chính vẫn về.

 

Khâu Thục Thận lo lắng: "Con rể hôm nay muộn thế vẫn về nhỉ?"

 

An Họa an ủi: "Chắc là công việc bận rộn thôi, bình thường mà, để con gọi điện thoại hỏi xem."

 

Điện thoại nối đến tổng đài, chuyển tới chỗ Tiêu Chính.

 

Người máy là Tiểu Chu.

 

An Họa hỏi: "Thủ trưởng các ? Tối nay về ăn cơm ?"

 

Tiểu Chu ở đầu dây bên ấp úng.

 

An Họa dự cảm chẳng lành: "Rốt cuộc ?"

 

Tiểu Chu: "Thủ trưởng... Thủ trưởng thương ạ."

 

Tim An Họa thót một cái, sốt ruột hỏi: "Bị thương thế nào? Có nặng ? Anh hiện tại ở ? Bệnh viện ?"

 

"Không , ở bệnh viện, ở văn phòng ạ..." Tiểu Chu dường như chút khó mở miệng, "Chị dâu, Thủ trưởng chịu để em đưa về nhà, là chị qua đây một chuyến ạ."

 

An Họa gác điện thoại, vội vàng chạy đến văn phòng Tiêu Chính.

 

Tiểu Chu thấy bộ dạng hấp tấp của An Họa, vội : "Chị dâu đừng cuống, Thủ trưởng chỉ là... thương ở eo thôi."

 

Tiêu Chính đang chống eo sấp ở đó, thấy An Họa đến liền trừng mắt Tiểu Chu: "Nhiều chuyện!"

 

Tiểu Chu ngượng ngùng, lùi sang một bên.

 

"Anh thế nào ? Sao trẹo eo thế ? Còn tự về ?"

 

Tiêu Chính xua tay: "Không , nghỉ một lát là tự ."

 

Tiểu Chu xen : "Thủ trưởng cảm thấy mất mặt, cho em dìu về."

 

An Họa kéo vạt áo sơ mi Tiêu Chính đang nhét trong quần , đó hít một khí lạnh.

 

"Một mảng bầm tím to tướng thế ! Rốt cuộc là ?"

 

Tiêu Chính nhàn nhạt : "Không gì, chỉ là cẩn thận va góc bàn thôi."

 

An Họa nheo mắt, nhéo tai chất vấn: "Bàn văn phòng của cao thế cơ ? Có thể va eo ?"

 

Tiêu Chính dáng cao, chân dài, bàn cao đến mấy cùng lắm cũng chỉ đến hông , thể va eo .

 

Tiêu Chính: "... Nói dối một cái mà cũng em vạch trần."

 

An Họa về phía Tiểu Chu: "Cậu ."

 

"Chiều nay Thủ trưởng mặc áo ba lỗ dạo bên ngoài, ai ngờ gặp đội cờ đỏ (hồng vệ binh/dân phòng), ngài tránh mặt nên trèo tường, ai ngờ trượt chân ngã một cái, eo đập một cục đá." Tiểu Chu tuôn một tràng, rõ ngọn nguồn sự việc.

 

Tiêu Chính hùng hổ mắng: "Mẹ kiếp, chắc chắn là do văn phòng lâu quá, chân tay còn linh hoạt nữa! Từ ngày mai ông đây tập thể d.ụ.c mỗi ngày, tập quyền quân sự! Chạy bộ!"

 

An Họa cạn lời.

 

"Đội cờ đỏ ghê gớm thế ? Anh là Sư trưởng mà còn trốn?"

 

Tiêu Chính ho nhẹ một tiếng, : "Chẳng sợ bọn họ phê bình mặt , mất mặt . Vợ , quên chuyện , chúng mau về nhà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-181-bi-thuong.html.]

 

"Anh ?"

 

Tiêu Chính dậy: "Đi ."

 

An Họa thấy eo cũng thẳng lên nổi, vội vàng qua đỡ.

 

Tiêu Chính đẩy cô : "Không cần, thấy ảnh hưởng ."

 

An Họa: "... Anh thương còn quản ảnh hưởng với ảnh hưởng cái gì!"

 

Tiêu Chính ngoan cố thật sự, nhất quyết tự chống eo về nhà, trông dáng " tàn nhưng chí kiên".

 

về đến nhà là chịu nổi nữa, đó kêu oai oái: "Vợ ơi, bôi cho ít t.h.u.ố.c đỏ ."

 

"Thuốc đỏ ăn thua , cái dùng dầu hồng hoa. Nhà , để em sang hàng xóm mượn." An Họa dậy ngoài.

 

Chu Mai Hoa mượn dầu hồng hoa, vội hỏi: "Sao thế? Ai thương?"

 

"Không ạ, lão Tiêu trẹo eo chút thôi."

 

Chu Mai Hoa vội lấy cho cô: "Chỗ cho em cả đấy."

 

An Họa cảm ơn cầm về.

 

Ai ngờ Tiêu Chính thương khá nặng, bôi dầu hồng hoa cũng thấy đỡ, hôm tỉnh dậy còn đau hơn, dậy cũng khó khăn.

 

An Họa lo lắng : "Đi bệnh viện khám xem nhé."

 

Tiêu Chính lắc đầu: "Thương tích nhỏ thôi, cần thiết."

 

An Họa nghĩ nghĩ: "Vậy ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, dưỡng thương cho hẵng ."

 

Tiêu Chính chịu: "Thế , một đống công việc đang chờ giải quyết kìa."

 

"Anh cứ ở nhà tĩnh dưỡng, việc gì cần kíp thì bảo họ mang tới nhà là , cần đến văn phòng." An Họa nghiêm mặt hù dọa , "Chuyện cái eo chuyện nhỏ , ngộ nhỡ ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời của và em thì thế nào?"

 

Tiêu Chính do dự.

 

An Họa thêm một mồi lửa: "Anh mà em, em sẽ rêu rao cho tại thương ở eo đấy."

 

Tiêu Chính lập tức vật xuống giường: "Được , em hết."

 

Lúc An Họa mới dịu mặt xuống: "Anh nghỉ ngơi , em cũng xin nghỉ hai ngày ở nhà với ."

 

Tiêu Chính vợ, yết hầu chuyển động: "Vậy em cũng lên đây cho ôm cái nào."

 

An Họa trừng mắt : "Eo thương thế mà còn đắn! Em ngoài đây, đến xưởng xin nghỉ ."

 

Tiêu Chính tiếc nuối chép miệng, nhàm chán cạy cạy chăn, dần dần .

 

Trong mơ màng, cảm giác cửa kẽo kẹt mở .

 

Tiếng bước chân lạch bạch vang lên, một cái b.í.m tóc nhỏ lúc lắc chạy vòng quanh giường một vòng, đó, khuôn mặt tròn vo từ từ nhô lên ở mép giường.

 

Hóa là bạn nhỏ Viên Viên đến thăm cha. Cô bé giẫm lên cái ghế đẩu nhỏ, hai tay chống mép giường, thò đầu cha.

 

"Cha?"

 

Tiêu Chính hé mắt, "Ừm" một tiếng.

 

"Cha ốm ?"

 

Tiêu Chính mạnh miệng: "Cha ốm, cha đang ngủ."

 

"Cha đừng ngủ nữa, chơi cưỡi ngựa với con ."

 

Tiêu Chính cảm giác eo càng đau, hít hà : "Ra ngoài tìm trai chơi , cha rảnh."

 

Viên Viên hậm hực bĩu môi.

 

"Đồ lười biếng, mặt trời chiếu m.ô.n.g ! Dậy dậy ."

 

Tiêu Chính thấy ồn, gọi con trai mang cái đuôi nhỏ phiền phức , gọi hai tiếng ai thưa.

 

Viên Viên thì giẫm hai cái chân ngắn trèo lên giường, phịch lên cha.

 

"Cưỡi ngựa lớn cưỡi ngựa lớn, nhong nhong nhong!"

 

Chỗ thương của Tiêu Chính cục thịt hơn ba mươi cân giày xéo, đau đến mức nghiến răng ken két.

 

Mẹ kiếp.

 

Cái thứ con giống ai ?!

 

 

Loading...