Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 189: Khó nói
Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:17:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tết năm nay, An Trạch đưa An Điềm Điềm và Bàng Tú Ni về.
An Điềm Điềm ngoài việc béo lên, cao lên một chút thì đổi gì nhiều.
Bàng Tú Ni so với gặp đổi khá rõ rệt, còn co ro cúm rúm nữa, lời cử chỉ tự tin hào phóng hơn nhiều.
Khâu Thục Thận lén kéo An Điềm Điềm hỏi nhiều chuyện, An Điềm Điềm đều trả lời từng cái một.
Cuối cùng Khâu Thục Thận hỏi: "Điềm Điềm, con thích sống cùng cha và dì Tiểu Bàng ?"
An Điềm Điềm: "Cũng tàm tạm ạ."
Khâu Thục Thận trách yêu: "Cái gì mà tàm tạm? Thích là thích, thích là thích."
"Bà nội, con bà hỏi gì mà, bà hỏi dì đối xử với con chứ gì," An Điềm Điềm lém lỉnh, "Con thấy dì là kế xa."
Khâu Thục Thận bật : "Con thế nào là , thế nào là ?"
"Dì đ.á.n.h con, mắng con, nấu cơm cho con ăn, dạy con bài tập." Dừng một chút, An Điềm Điềm , "Mẹ con còn mắng con nữa cơ."
Đã lâu lắm An Điềm Điềm nhắc tới ruột, Khâu Thục Thận còn tưởng con bé quên .
xem phản ứng của An Điềm Điềm, vẻ như sống chung với Bàng Tú Ni cũng khá .
Khâu Thục Thận yên tâm, thái độ với Bàng Tú Ni cũng hòa ái hơn nhiều.
Lần Bàng Tú Ni về mang quà cho từng trong nhà họ An. Cho Khâu Thục Thận và An Bá Hòe là áo len gile, cho An Họa là khăn quàng cổ.
Áo gile và khăn quàng cổ đều do cô tự tay đan, chỉ hai đôi tất cho Tiêu Chính là mua ở cửa hàng.
Bàng Tú Ni lễ nghĩa chu đáo, tận tâm với An Điềm Điềm, chăm sóc An Trạch cũng . An Họa cũng giống Khâu Thục Thận, bắt đầu từ từ chấp nhận cô là một nhà.
"Chị dâu, cái áo khoác quân đội là đồ mới đấy. Em thấy chị về mặc áo bông ngắn, là mặc áo khoác quân đội , ấm hơn nhiều."
Bàng Tú Ni thụ sủng nhược kinh: "Không , chị lạnh."
An Họa khuyên: "Chị cứ mặc , ngộ nhỡ cảm lạnh uống thuốc, Tết nhất kiêng kỵ lắm."
Từ chối vài câu, Bàng Tú Ni cũng khách sáo nữa, cô quả thực đang hối hận vì lúc mặc ít áo.
An Trạch để ý đến sự đổi vi diệu giữa Bàng Tú Ni và nhà họ An, đang bận rộn chuẩn đưa bọn trẻ chơi.
Đông Đông, song sinh, thêm cả Điềm Điềm, một đám trẻ con vây quanh An Trạch.
An Trạch nho nhã lịch sự, hiểu rộng, Đông Đông và song sinh đều thích bác, Điềm Điềm thì khỏi , bé thích nhất là ông nội, cha và bà nội đồng hạng hai.
An Trạch dẫn đám trẻ dạo quanh khu gia đình. Tuy thời tiết lạnh, mùa đông cũng chẳng phong cảnh gì để ngắm, nhưng An Trạch vẫn thấy thú vị. Ngày thường bận rộn công việc, hiếm khi thư giãn thế .
"Bác ơi, tại mùa đông lá cây rụng hết thế ạ, sợ lạnh cóng ?" Đông Đông hỏi.
"À..." An Trạch , "Thời tiết lạnh chắc chắn là nguyên nhân chính, nhưng lạnh cóng mà rụng . Đó là phản ứng thích nghi của cây cối để giảm tiêu hao năng lượng. Cháu nghĩ xem, mùa đông ánh nắng ít hơn mùa hè ? Như hiệu suất quang hợp của lá cây cũng thấp ... Cháu quang hợp là gì ?"
Đông Đông gật đầu.
An Trạch kinh ngạc: "Thật đùa đấy, cháu mới học lớp hai thôi mà?"
Đông Đông: "Cháu giảng qua , nhưng hiểu lắm ạ."
An Trạch: "Chưa hiểu là bình thường, cả, tương lai cháu sẽ hiểu. Tóm là cây cối sống sót hơn qua mùa đông nên mới rụng hết lá."
Đoàn Đoàn và Viên Viên theo bên cạnh, mặt mày nghiêm túc, chăm chú.
An Trạch trêu hai đứa cháu: "Hai đứa hiểu bác đang gì ?"
Viên Viên lắc đầu: "Bác trai quá!" Cho nên bé mới chăm chú bác chuyện.
An Trạch đẩy gọng kính: "Cảm ơn bạn nhỏ Viên Viên khen ngợi."
Đoàn Đoàn bỗng nhiên : "Tóc ông ngoại rụng hết , tại thế ạ?"
An Trạch sửng sốt.
Đoàn Đoàn : "Có giống lá cây rụng hết ạ?"
An Trạch ha ha.
An Điềm Điềm thấy liền sửa cho Đoàn Đoàn: "Tóc ông nội rụng hết, chỉ rụng một nửa thôi."
Đường chân tóc của An Bá Hòe cao, đối với trẻ con thấp bé như An Điềm Điềm, chỉ khi từ phía mới thấy tóc.
Đoàn Đoàn bác, chờ bác trả lời.
An Trạch đủ mới : "Tóc của ông ngoại cháu giống lá cây, là vấn đề gen di truyền. Bác nhớ ông ngoại cháu hơn bốn mươi tuổi là bắt đầu hói đầu , ông còn bảo cha ông , tức là ông cố của bác, hói còn sớm hơn."
Đông Đông hỏi: "Gen sẽ di truyền ạ? Giống như cha cháu ăn cay là nổi mẩn đỏ, cháu ăn cay cũng nổi mẩn đỏ, bảo cháu di truyền gen của cha."
An Trạch gật đầu: "Không sai, một gen sẽ di truyền."
Đoàn Đoàn: "Vậy bác cũng sẽ rụng tóc ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-189-kho-noi.html.]
An Trạch tắt nụ .
Đông Đông: "Tóc bác nhiều lắm, tóc cũng nhiều lắm, giống ông ngoại ."
Đoàn Đoàn: "Khó lắm."
An Trạch: "..."
Con bé hơn hai tuổi, tư duy logic và khả năng diễn đạt rõ ràng như ?
An Trạch thảo luận vấn đề rụng tóc nữa, để đ.á.n.h lạc hướng bọn trẻ, chỉ về phía bờ sông mặt: "Bác dẫn các cháu bờ sông nhặt đá nhé."
Viên Viên là đầu tiên reo lên: "Nhặt đá, nhặt đá."
An Trạch kìm véo má phúng phính của Viên Viên, thế mới gọi là ngây thơ vô tội chứ, trẻ con như .
Mùa đông nước sông cạn, nhưng An Trạch vẫn cho bọn trẻ đến quá gần mép nước, mắt chằm chằm, đứa nào vượt quá giới hạn là kéo ngay.
Viên Viên về phía bờ sông mà bụi cỏ bên , và nhanh phát hiện mới.
"Bác ơi, bác xem cái là cái gì."
An Trạch tiếng gọi vội vàng chạy xem, đó : "Đây là con rắn nhỏ c.h.ế.t cóng, Viên Viên, cháu đừng động , thấy ở thì cứ để nguyên đấy."
Viên Viên hỏi: "Vì lạnh quá nên đông cứng ạ?"
An Trạch: " , rắn thực ngủ đông trong hang, tại con rắn nhỏ ở đây."
An Điềm Điềm : "Chắc là lời nên đuổi khỏi nhà."
Viên Viên: "Thật đáng thương..."
Đông Đông : "Cũng chắc, khi là nó tự chạy lung tung đấy."
Viên Viên: "Cũng đáng thương mà... Chúng giúp nó về nhà ."
An Điềm Điềm cha: "Cha, chúng đưa nó về nhà ."
"À..." An Trạch hiểu lòng thương cảm của trẻ con, nhưng thực sự nhà con rắn ở .
"Hay là cháu cứ để nó chỗ cũ, nó sẽ tìm đến." An Trạch đành dối trẻ con.
Viên Viên: "Nó sẽ c.h.ế.t cóng mất."
Đông Đông: "Nó đông cứng ."
Viên Viên: "Đông cứng nghĩa là ?"
Đông Đông: "Nghĩa là giống con rắn nhỏ bây giờ , cứng đơ, nhưng c.h.ế.t, chỉ cần ấm lên là nó sẽ sống ."
Viên Viên nhét con rắn nhỏ trong n.g.ự.c áo.
Đông Đông hỏi em: "Em ủ ấm cho nó ?"
Viên Viên gật đầu.
An Điềm Điềm: "Chúng mang nó về nhà hơ bên bếp lò ."
Lúc mấy đứa trẻ bàn luận cách cứu con rắn nhỏ, An Trạch mặt ở đó, vì phát hiện Đoàn Đoàn đang về phía bờ sông nên vội vàng chạy xách Đoàn Đoàn về.
An Trạch dẫn bọn trẻ chơi bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ, cho đến khi song sinh hết năng lượng mới dẹp đường hồi phủ.
Viên Viên thấy mệt, nữa, An Trạch liền cõng cô bé lên lưng.
Đông Đông và An Điềm Điềm thì dắt tay em gái Đoàn Đoàn.
Viên Viên lưng An Trạch, gọi một tiếng: "Bác."
An Trạch "ơi" một tiếng.
Viên Viên hì hì: "Bác quá, Viên Viên thích bác."
An Trạch vui vẻ: "Vậy cháu về nhà với bác nhé, đến nhà bác ở."
Viên Viên nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không , cháu ở với cha và bà ngoại."
An Trạch trêu cô bé: "Cháu lớn lên còn ở với cha nữa ?"
Viên Viên gật đầu: "Muốn ở cả đời."
Nói chuyện vài câu, Viên Viên nữa, gục đầu lưng bác.
Ánh Trăng Dẫn Lối
An Trạch xốc cháu gái lưng, bước chậm .
Anh cảm thấy song sinh đều ngoan đáng yêu, nhưng so sánh thì Đoàn Đoàn chuyện như bà cụ non, vẫn là Viên Viên ngây thơ chất phác hơn.
Lúc An Trạch còn , Viên Viên ngây thơ chất phác đang gì lưng .