Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 51: Liệt giường

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:14:06
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cụ Vương cũng con trai mắng cho một trận.

 

Vương Hòa Bình cuối cùng chốt hạ: "Con đổi vé xe sang ngày mai , ngày mai về luôn ."

 

Trước đó, bà cụ Vương lạy lục, bảo già chẳng sống bao lâu nữa, thêm vài ngày với con trai, Vương Hòa Bình mềm lòng nên mua vé cho nửa tháng .

 

Ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi , bà cụ Vương gây chuyện tày đình.

 

Lần , mặc kệ bà cụ lóc thế nào, Vương Hòa Bình cũng mủi lòng, kiên quyết ngày mai tống tiễn bà về quê.

 

Bà cụ Vương hết cách, lau nước mắt dậy, bắt đầu vơ vét đồ đạc trong nhà, định bụng mang hết về quê!

 

Lấy đồ ăn đồ mặc thì Liêu Tam Muội gì, nhưng khi bà cụ Vương thò tay định lấy sổ tiết kiệm của gia đình thì chị thể yên nữa.

 

"Mẹ, cả nhà con còn ăn cơm, cầm hết tiền thì chúng con sống bằng gì?"

 

Bà cụ Vương nhảy dựng lên tát Liêu Tam Muội một cái, Liêu Tam Muội tránh nhưng tránh hết, móng tay bà cào một đường rướm m.á.u mặt.

 

Xuân Nha đang quét sân thấy thế, vứt chổi lao tới như con bê con tức giận, húc đầu bụng bà cụ Vương.

 

Bà cụ Vương nhỏ thó, bất ngờ kịp đề phòng Xuân Nha húc bay ngoài.

 

Vương Hòa Bình kinh hãi, vội vàng đỡ dậy, mắng Xuân Nha một trận.

 

Bà cụ Vương kêu trời đất bắt Vương Hòa Bình đ.á.n.h Xuân Nha, Liêu Tam Muội thấy tình hình , lập tức ôm con gái trốn trong phòng.

 

Vương Hòa Bình cũng đuổi theo mà với : "Mẹ, Xuân Nha mới 4 tuổi, hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với nó."

 

Bà cụ Vương kịp trút hết cơn giận thì Vương Hòa Bình tiếp: "Sổ tiết kiệm con cũng thể đưa cho , đó là bộ gia sản của con."

 

Bà cụ Vương tức đến mức đ.ấ.m thùm thụp con trai cả.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

"Cái thằng vô lương tâm , mày sống sung sướng mặc kệ tao với em mày hả? Em mày ở quê ruộng kiếm công điểm, cả năm bằng mày một tháng! Nó còn mấy đứa con trai cần cưới vợ nhà, mày giúp nó thì ai giúp?"

 

Vương Hòa Bình bất lực : "Con bảo giúp , nhưng cũng thể lấy bộ gia sản giúp chứ?"

 

Bà cụ Vương: "Thì ? Sau mày vẫn lương cơ mà, một tháng hơn hai trăm đồng để cho ai tiêu? Chẳng lẽ cho mấy con vịt giời nhà mày hưởng hết ?"

 

Vương Hòa Bình im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

 

Bà cụ Vương nhận cháu trai con thừa tự, thái độ của từ đầu đến cuối là từ chối. Tuy cũng tiếc nuối vì con trai, nhưng tuyệt đối sẽ coi cháu trai là con .

 

Anh rõ, m.á.u mủ của thì nuôi thiết .

 

Con gái thì , cũng là con ruột đẻ .

 

Cho nên, giúp đỡ em cháu chắt thì , chứ dốc hết ruột gan thì đời nào.

 

Mấy năm nay bà cụ Vương tuồn bao nhiêu đồ đạc về quê, nhưng vẫn động đến cái gốc của .

 

Bà cụ Vương chỉ cảm thấy tức đến mức thở nổi.

 

Hai con giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là bà cụ Vương thỏa hiệp.

 

"Được , cái đồ bất hiếu, tao quản nổi mày nữa. Sổ tiết kiệm tao lấy, đưa tiền mặt trong nhà cho tao, với cả mỗi tháng gửi một trăm đồng về!"

 

Vương Hòa Bình : "Trước giờ vẫn gửi 50, vẫn là 50, đợi các cháu lập gia đình hết, con cũng chỉ lo tiền dưỡng già cho thôi."

 

Nói xong mặc kệ bà cụ Vương phản ứng thế nào, tìm 80 đồng tiền mặt trong nhà đưa cho bà.

 

"Mai con đưa ga, cũng sẽ đ.á.n.h điện báo bảo thằng hai đ.á.n.h xe bò đón ."

 

Bà cụ Vương hừ mạnh một tiếng, ngủ.

 

định bỏ qua dễ dàng thế .

 

Cứ về , đợi qua một thời gian lên, bảo là nhớ con trai lên ở vài hôm, tin Vương Hòa Bình dám vác gậy đuổi bà thật.

 

Tính toán của bà cụ Vương , chỉ là tính bằng trời tính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-51-liet-giuong.html.]

Xe bò của Vương lão nhị hỏng giữa đường, bà cụ Vương đợi ở ga tàu hỏa đến tối mịt cũng thấy , bèn nghĩ ngoài tìm chỗ trọ tạm.

 

Một bà già một , tay xách nách mang, sớm lọt tầm ngắm của kẻ . Vừa khỏi ga, một đám lưu manh xông tới cướp đồ.

 

Tiền bà cụ Vương khâu trong lớp áo lót, 80 đồng Vương Hòa Bình đưa, cộng thêm 500 đồng tiền riêng bà tích cóp bao năm nay.

 

Đồ đạc mất thì thôi, tiền tuyệt đối thể để mất! Thế là bà cụ Vương vứt đồ , vắt chân lên cổ mà chạy.

 

Ai ngờ trời tối, bà rõ đường, ngã nhào xuống cái mương bên đường.

 

Theo lý thuyết, cái mương nông choèn, ngã xuống cũng chẳng . bà cụ Vương xui xẻo tột độ, mương ai vứt hòn đá to tướng, thắt lưng bà đập đúng hòn đá, tổn thương dây thần kinh, liệt nửa .

 

Tin tức bà cụ Vương liệt truyền đến doanh trại qua bức điện báo ba ngày đó.

 

Liêu Tam Muội: "Bà cụ liệt giường động đậy , vốn dĩ định bảo đưa con về quê chăm sóc."

 

Chu Mai Hoa vội : "Cô về đấy! Về đấy là địa ngục trần gian! Bà già vốn thích hành hạ cô, giờ liệt tính tình chắc chắn càng quái đản hơn."

 

An Họa Liêu Tam Muội, thấy chị vẻ mặt bình thản, chắc là sẽ về.

 

Quả nhiên, Liêu Tam Muội lắc đầu: " còn gì thì bố bọn trẻ bảo cho về . Anh bảo , ở một cái nhà."

 

Vẻ mặt Liêu Tam Muội thoáng chút e thẹn hiếm thấy, chị phát hiện từ khi chồng , thứ dường như trở như .

 

Quả nhiên, gốc rễ của rắc rối đều ở bà chồng.

 

Nghe tin chồng liệt, Liêu Tam Muội nên, nhưng trong lòng vẫn kìm dâng lên một cảm giác vui sướng.

 

Sau sẽ bao giờ lên đây nữa.

 

Chu Mai Hoa cũng : "Sau cô dễ sống , chồng, Vương Hòa Bình đối xử với cô cũng tệ."

 

Liêu Tam Muội thở dài: " thế, giờ việc trong nhà kệ hết, đều do quyết, mua gì cho con thì mua."

 

Nghe hai chuyện, An Họa thầm nghĩ trong lòng, Vương Hòa Bình cho Liêu Tam Muội về quê hầu hạ già, khi chỉ đơn giản là vì chị thì ai hầu hạ .

 

, kẻo thành kẻ châm ngòi ly gián vợ chồng . Dù chỉ cần tiền tiêu, đầu ai chèn ép, thể yên tâm nuôi con khôn lớn, đối với Liêu Tam Muội thế là lắm .

 

Chu Mai Hoa sang với An Họa: " , thằng Tiểu Quân nhà bảo chú Tiêu mai định đưa bọn nó cưỡi ngựa đấy."

 

An Họa : "Vâng, vốn dĩ chỉ định đưa Đông Đông thôi, kết quả Tiểu Quân Đông Đông kể cũng , thế là chạy đến xin chú Tiêu cho cùng."

 

Chu Mai Hoa tấm tắc: "Tiêu Chính nhà cô đối xử với trẻ con thật đấy, lão nhà , nghỉ cái là cắm đầu nghịch mấy cái đồ điện t.ử nát, chẳng bao giờ nhớ đưa con chơi ."

 

"Em cũng đấy." An Họa rủ Chu Mai Hoa và Liêu Tam Muội: "Hai chị ?"

 

Hai đồng thanh xua tay: "Việc nhà ngập đầu, thời gian rảnh rỗi thế."

 

"Mai tháo hết chăn giặt, quần áo bẩn của bọn trẻ cũng chất đống chờ xử lý đây... Thằng ranh Thạch Tiểu Quân một ngày ba bộ mà bộ nào cũng lấm lem!"

 

" cũng giặt giũ, chăm sóc vườn rau, còn đào ít giun về cho gà ăn nữa."

 

"Đợi giặt quần áo xong chị em cùng đào..."

 

Chu Mai Hoa và Liêu Tam Muội bàn tán rôm rả.

 

An Họa mà giật , chợt nhận một vấn đề.

 

Việc nhà tính cũng ít, cô ngoài nấu cơm hình như chẳng động tay việc gì.

 

Nhà rộng thế , còn sân sân , cô chỉ thi thoảng quét dọn qua loa mà lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp.

 

Trồng rau thì lúc đầu cô còn chăm chút, cũng bỏ bê, thế mà vườn rau vẫn xanh mơn mởn.

 

Quần áo bẩn , ga giường vỏ chăn, chẳng từ lúc nào tự bay lên dây phơi ngoài sân...

 

Mọi thứ trong nhà vận hành trơn tru, cô thì chắc chắn là Tiêu Chính .

 

An Họa điều , chỉ là giờ tính kỹ mới thấy Tiêu Chính thật sự ít. Đương nhiên, chuyện cũng liên quan đến việc cô , thời đại trong các gia đình công nhân viên chức, đàn ông việc nhà cũng là chuyện bình thường.

 

 

Loading...