Thập niên 60, mức độ cơ giới hóa của quân đội cao, vẫn duy trì một lực lượng kỵ binh đáng kể, các vùng biên giới vẫn còn biên chế trung đoàn kỵ binh. Nơi Sư đoàn độc lập đóng quân tuy biên giới nhưng cũng giữ một đại đội kỵ binh, trại ngựa nuôi mấy chục con.
An Họa cưỡi ngựa, hồi nhỏ, cái gì thể dùng để màu là bố cô bắt cô học cái đó.
Cưỡi ngựa, vẽ tranh, thư pháp, cùng các loại nhạc cụ, cô bố vui lòng nên môn nào cũng học nghiêm túc, và đều học khá .
nguyên chủ cưỡi ngựa, An Họa đành giả vờ .
"Mẹ ơi con cưỡi đấy, để con đèo !" Đông Đông hét lên.
Cậu nhóc ba cho tập cưỡi ngựa từ lúc ba tuổi, nhưng đèo thì miễn , bản còn chỉ cưỡi ngựa con thôi.
Tiêu Chính vỗ nhẹ đầu con: "Con tự cưỡi , ba dạy cưỡi."
Thạch Tiểu Quân cũng gào lên: "Chú Tiêu, cháu cũng cưỡi, chú dạy cả cháu nữa."
Tiêu Chính: "..." Anh chỉ dạy vợ yêu thơm tho thôi.
Tiểu Chu bên cạnh lãnh đạo nhà , đảo mắt, tủm tỉm với Thạch Tiểu Quân và Thạch Tiểu San: "Hai đứa đều cưỡi ? Để chú dạy cho."
Thạch Tiểu Quân thì ai dạy cũng , miễn là dạy.
Thạch Tiểu San con ngựa cao lớn mặt, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: "Chú Tiểu Chu, cháu mà ngã từ ngựa xuống tàn phế ạ?"
Thạch Tiểu Quân đầu tiên thấy chị gái sợ hãi một thứ gì đó, lập tức ha hả: "Thạch Tiểu San là đồ nhát gan, ngựa cũng sợ!"
Thạch Tiểu San nắm c.h.ặ.t t.a.y giơ lên dọa.
Thạch Tiểu Quân vội vàng bảo Tiểu Chu: "Chú Tiểu Chu, cháu , chú đỡ cháu lên ngựa !"
An Họa thu hồi tầm mắt từ hai chị em nhà họ Thạch, với Tiêu Chính: "Em yên tâm để Đông Đông cưỡi một , cứ trông con . Bảo lính nhỏ bên hướng dẫn em chút là , chắc em học nhanh thôi."
Thời giống hồi cô học cưỡi ngựa , mũ bảo hiểm, áo giáp bảo hộ, bó gối, bốt cưỡi ngựa đầy đủ, ở đây chẳng biện pháp an nào, cô cũng dám để con trai cưỡi ngựa chạy một .
Tiêu Chính phong cách nuôi con của An Họa nên cũng tranh với cô, gật đầu : "Vậy em khoan hẵng cưỡi, trông nó một lúc qua dạy em."
"Vâng ạ." An Họa đáp, nhưng Tiêu Chính khỏi, cô sang bảo lính nhỏ dắt ngựa cho .
"Chị dâu, đây là con ngựa cái em chọn kỹ, tính tình hiền lành lắm, thích hợp cho chị cưỡi. Trước khi lên ngựa, chị cho nó ăn ít đậu để bồi dưỡng tình cảm ..." Nói , lính đưa cho An Họa một chậu đậu đen nhỏ.
An Họa lạ lẫm với ngựa, cho ăn thành thục.
Cậu lính khen cô: "Nhiều nữ đồng chí đầu tiếp xúc đều sợ lắm, chị dâu gan thế , là nữ trung hào kiệt ."
An Họa : "Cậu khéo mồm thật đấy. Nhiều đến trại ngựa chơi ?"
Cậu lính hì hì: "Đâu , em thật lòng mà." Rồi trả lời: "Người đến cưỡi ngựa cũng khá nhiều, nhưng đều là nhà trong sư đoàn thôi, ngoài ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-52-ngay-hoi-cuoi-ngua-cua-gia-dinh.html.]
An Họa hỏi: "Cậu tên gì? Đi lính mấy năm ? Chuyên trách nuôi ngựa ?"
Cậu lính đáp: "Em tên Trương Cảnh Sơn, năm nay là năm thứ hai nhập ngũ. Bố em quản lý đội la trong đội sản xuất ở quê, em theo ông suốt nên cũng chút ít về chăn nuôi gia súc. Lúc mới bộ đội, lãnh đạo em chăn nuôi nên phân em nuôi heo, điều sang trại ngựa."
Nhắc đến chuyện , Trương Cảnh Sơn hối hận thôi, thế đừng khai với lãnh đạo là chăn nuôi, khi giờ giống những khác, phân đại đội bộ binh, thông tin, thậm chí là pháo binh ! Không chăn nuôi gia súc , nhưng một lính chiến đấu chính thức mới oai phong lẫm liệt chứ!
Trương Cảnh Sơn tính tình hoạt bát, nhiều, dạy cưỡi ngựa cực kỳ chi tiết, cứ ríu ríu rít suốt.
An Họa vốn cưỡi, nhưng Trương Cảnh Sơn nhiều kiến thức ít , cô cũng thật nên chăm chú.
Chẳng mấy chốc, An Họa cưỡi ngựa chạy chậm .
Tiêu Chính chú ý thấy, vội vàng bỏ con trai chạy tới: "Biết cưỡi ?"
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trong tưởng tượng của Tiêu Chính, An Họa là thấy ngựa thì run rẩy, dám cưỡi, đó thể cưỡi chung một con với cô, ôm cô, cô nép lòng ...
Sao cưỡi nhanh thế??
Tiêu Chính sang lính nhỏ Trương Cảnh Sơn.
Trương Cảnh Sơn phấn khích ưỡn ngực! Tuy chị dâu năng khiếu cưỡi ngựa, nhưng dù cũng công lao dạy dỗ tận tình chứ bộ!
Phó sư trưởng Tiêu nhất định sẽ khen ngợi cho mà xem!
Ai ngờ đợi mãi, Phó sư trưởng Tiêu chẳng hé răng nửa lời, ngược ánh mắt đầy ẩn ý, cuối cùng từ trong mũi hừ một tiếng... Hừ.
Anh hừ cái gì thế??
Lúc , An Họa chạy một vòng trở , ghìm cương ngựa dừng mặt Tiêu Chính, hất cằm đắc ý : "Em giỏi ?"
Tiêu Chính lập tức đổi sắc mặt, giơ ngón cái khen: "Giỏi! Không hổ danh là vợ !"
"Mẹ ơi, con cũng cưỡi ngựa lớn!" Bên Đông Đông thèm thuồng con ngựa lớn của .
An Họa vẫy tay gọi con , bảo Tiêu Chính: "Anh đặt con lên lưng ngựa cho em, em đưa con một vòng."
Tiêu Chính: "..." Còn gì nữa, chỉ thể theo thôi.
Đông Đông mặt , An Họa nhẹ nhàng giơ roi, con ngựa bắt đầu chạy. Đông Đông dang hai tay, hét phấn khích.
Tiêu Chính đỏ cả mắt, lẽ lưng ngựa cùng vợ là mới đúng.
Lại sang hừ lạnh với Trương Cảnh Sơn một cái.
Trương Cảnh Sơn: ... Hu hu hu rốt cuộc thủ trưởng hừ cái gì trời!!!