Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 53: Như nguyện cưỡi chung

Cập nhật lúc: 2025-12-16 03:14:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa dừng , bảo Tiêu Chính bế Đông Đông xuống , cô chuẩn nhảy xuống ngựa.

 

Tiêu Chính vội vàng chạy đỡ cô: "Cẩn thận."

 

An Họa thuận thế đưa tay cho , mượn lực nhảy xuống.

 

Tiêu Chính khẽ nhếch môi : "Nghỉ ngơi chút ."

 

An Họa gật đầu, hỏi : "Anh chạy vài vòng ?"

 

Một chán lắm, đưa vợ cùng cơ. xung quanh đông thế , tìm cớ thích hợp, ngại mở miệng.

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

lúc , Tiểu Chu tới: "Thủ trưởng, ngài cưỡi thử con 'Tia Chớp' ? Tiện thể cho chị dâu mở mang tầm mắt."

 

Đợt mới nhập về một lô ngựa chiến, trong đó một con tính tình hoang dã khó thuần, cuối cùng Tiêu Chính khuất phục nó, cao hứng đặt tên cho nó là "Tia Chớp".

 

Tia Chớp khi thuần phục chỉ nhận Tiêu Chính là chủ, khác mà cưỡi là nó đá hậu ngay.

 

Tiêu Chính Tiểu Chu thì vui vẻ ngay: "Được." Rồi sang giải thích với An Họa về lai lịch của Tia Chớp: "Anh đặt tên nó là Tia Chớp vì nó chạy nhanh."

 

An Họa: "Nhanh cỡ nào?"

 

"Em xem sẽ ."

 

Tia Chớp là một con ngựa màu mận chín, lông bóng mượt, gân guốc nổi cuồn cuộn, cơ bắp săn chắc, ngựa .

 

Tiêu Chính cần đạp bàn đạp, nhún một cái nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, thủ linh hoạt khiến bọn trẻ con reo hò ầm ĩ.

 

An Họa cũng trầm trồ: "Anh thường xuyên cưỡi ngựa ? Động tác thật đấy."

 

"Cũng thường thôi." Sắc mặt Tiêu Chính đổi.

 

Tiểu Chu với An Họa: "Chị dâu, Phó sư trưởng nhà chúng em thường xuyên săn cùng Hạ Tư lệnh quân khu, đều là luyện tập mà thành đấy ạ."

 

An Họa hứng thú hỏi: "Thế tài b.ắ.n s.ú.n.g của cũng giỏi lắm nhỉ?"

 

"Khụ khụ..." Tiêu Chính lưng ngựa ho khan vài tiếng: "Anh chạy vài vòng cho em xem tốc độ của Tia Chớp nhé."

 

An Họa gật đầu.

 

Lúc , Tiêu Chính liếc Tiểu Chu đầy cảnh cáo, Tiểu Chu đáp bằng ánh mắt ngầm hiểu.

 

An Họa: "Hai ám hiệu gì đấy?"

 

"Em ." Trương Cảnh Sơn tranh công: "Chị dâu em ! Phó sư trưởng Tiêu b.ắ.n s.ú.n.g giỏi, chắc đồng chí Chu vạch trần điểm yếu của mặt chị đấy."

 

Tiểu Chu: "..."

 

An Họa: "..."

 

Trương Cảnh Sơn chỉ chăm chú biểu cảm của An Họa, tưởng cô tin nên cuống lên: "Em thật mà, Phó sư trưởng Tiêu thi b.ắ.n s.ú.n.g thua Trưởng phòng Lý bên Phòng Tác chiến, chuyện cả sư đoàn đều mà."

 

Tiểu Chu liếc cái tên ngốc , : "Trưởng phòng Lý nổi tiếng là tay thiện xạ, thắng mấy ? Tài b.ắ.n s.ú.n.g của thủ trưởng nhà chúng em thực , chỉ là so với những ưu điểm khác của thì xuất chúng bằng thôi."

 

An Họa chỉ giơ ngón cái cho Tiểu Chu.

 

Trương Cảnh Sơn dường như cũng ngộ điều gì, gãi đầu, im bặt.

 

Tiêu Chính cưỡi ngựa nhưng vẫn luôn để ý An Họa, thấy cô chẳng thèm mà cứ mải chuyện với Tiểu Chu và Trương Cảnh Sơn, trong lòng tắc nghẹn.

 

Chẳng cưỡi nữa.

 

Anh ghìm cương dừng ngựa.

 

Tiểu Chu : "Chị dâu, chị lên cưỡi thử , để thủ trưởng đưa chị cảm nhận tốc độ của Tia Chớp?"

 

An Họa đúng là hứng thú.

 

Cô ngẩng đầu Tiêu Chính: "Được ?"

 

Quá chứ!

 

"Lên đây." Tiêu Chính đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, gật đầu tán thưởng với Tiểu Chu.

 

Trương Cảnh Sơn há hốc mồm, Phó sư trưởng Tiêu nổi tiếng là quỷ kiến sầu, từ bao giờ trở nên hòa ái dễ gần thế ?

 

Cậu Tiểu Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-53-nhu-nguyen-cuoi-chung.html.]

 

Tiểu Chu "hừ" một tiếng, cằm hất lên.

 

Thế mới tâm phúc của thủ trưởng chứ!

 

Sau khi An Họa lên ngựa, Tia Chớp tỏ vẻ bất an, hai vó nhấc lên, hí vang hai tiếng. Tiêu Chính cúi xoa cổ nó, Tia Chớp dần dần bình tĩnh .

 

An Họa đầu , ánh mắt ngạc nhiên: "Nó thật sự chỉ nhận thôi!"

 

Hai sát , lúc An Họa gần như gọn trong lòng Tiêu Chính đúng như tưởng tượng, một cánh tay vòng qua ôm trọn lấy cô.

 

đầu, môi lướt qua cằm , chuyện, thở thơm mát ấm áp phả cổ .

 

Trong lòng Tiêu Chính sướng rơn, nhưng mặt vẫn nghiêm trang: "Ừ, đây , sợ."

 

An Họa định bảo cô sợ, Tia Chớp bỗng phóng vút , gió tạt mặt như một miếng bọt biển mềm mại, bao bọc lấy tất cả những vùng da thịt lộ ngoài.

 

Cảnh vật hai bên lùi nhanh chóng, tầm mắt chỉ còn những vệt mờ ảo.

 

Cảm giác khoái cảm của vận động cực hạn.

 

An Họa kìm dang hai tay như Đông Đông, hét lên.

 

Tiêu Chính cúi đầu cô, thúc ngựa chạy nhanh hơn.

 

Chạy một lúc, An Họa hiệu xuống.

 

Tiêu Chính: "Không nhanh ? Không vui ? Tia Chớp còn thể chạy nhanh hơn nữa đấy."

 

An Họa lắc đầu: "Nắng quá, hôm nay cưỡi thế đủ ."

 

Lúc mặt trời bắt đầu gay gắt, tuy An Họa dễ đen nhưng nếu cháy nắng thì cũng dưỡng vài ngày mới hết.

 

Tiêu Chính tiếc nuối: "Biết thế mang mũ cho em."

 

Vừa định bảo Tiểu Chu tìm cái mũ, Thạch Tiểu Quân nhảy cẫng lên hét: "Chú Tiêu, cháu! Cháu sợ nắng! Chở cháu với, chở cháu với!"

 

Tiêu Chính: "..."

 

Thạch Tiểu Quân thấy Tia Chớp chạy nhanh như thì thèm thuồng từ nãy, chắp tay vái lấy vái để: "Cầu xin chú đấy chú Tiêu, chú Tiêu là , hơn cả bố cháu!"

 

Thạch Vĩ Quang đang ở nhà hí hoáy với cái đài cát-xét bỗng hắt một cái.

 

Tiêu Chính: "... Lên ."

 

Sau Thạch Tiểu Quân là đến lượt Đông Đông, hai đứa trẻ phiên đòi Tiêu Chính chở, quấn lấy buông.

 

An Họa bảo Thạch Tiểu San: "Bảo chú Tiêu chở cháu chơi một vòng ?"

 

Thạch Tiểu San ủ rũ lắc đầu: "Cháu bao giờ cưỡi ngựa nữa , xóc đau hết cả mông."

 

An Họa ha ha: "Đợi quen là hết mà." Cô lúc mới học cũng thế.

 

Chơi ở trại ngựa cả buổi sáng, gần đến giờ cơm trưa, cả đoàn mới về.

 

Chu Mai Hoa đang ở cửa ngóng, thấy họ về liền : " đang định bảo lão Thạch gọi về ăn cơm đây."

 

"Mẹ ơi con đói c.h.ế.t mất, món gì ngon ?" Thạch Tiểu Quân cắm đầu chạy bếp.

 

Chu Mai Hoa thèm để ý đến nó, với An Họa: " nấu cả cơm cho nhà cô , ăn ở nhà luôn , đỡ về nấu nướng lách cách."

 

Giờ mà nấu thì cũng muộn thật, An Họa : "Em đang định nhà ăn lấy cơm."

 

Chu Mai Hoa kéo cô nhà: "Đi nhà ăn gì, nấu xong hết , cô ăn là thừa đấy!" Rồi gọi Tiêu Chính và Đông Đông: "Hai bố con mau đây."

 

An Họa bảo Tiêu Chính: "Hay là ăn ở nhà chị , nhà ăn mua thêm mấy cái bánh bao ."

 

Chu Mai Hoa vội gọi giật Tiêu Chính : "Không cần cần, nhà còn nhiều lắm, còn cả cơm nữa! Đừng ngại, hai vợ chồng cô ăn bao nhiêu chứ!"

 

An Họa Tiêu Chính, ăn khỏe, một chấp hai ba thường.

 

Chu Mai Hoa chắc cũng sức ăn của Tiêu Chính nên cứ mời mọc mãi, sợ ngại.

 

Bên đang ăn cơm vui vẻ hòa thuận thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hét chói tai.

 

" ly hôn với ông!"

 

 

Loading...