Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 76: Còn sai bảo cả anh vợ?

Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:14:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An Trạch bình tĩnh : "Tại cùng cô về nhà đẻ, trong lòng cô tự rõ."

 

Ngô Hiểu Lâm cứng họng, nhớ tới chuyện mới xảy .

 

tỉnh dậy thấy bao lì xì bên gối con gái, mở xem thì thấy năm đồng, giống hệt năm.

 

chẳng qua chỉ thuận miệng một câu: "Mẹ cho Đông Đông tiền lì xì chắc chắn nhiều hơn cho Điềm Điềm."

 

Thật Ngô Hiểu Lâm chỉ là đoán mò, cũng chẳng định gì —— cho dù cô đoán đúng thật, cũng thể nào chạy đến mặt cha An mà ầm lên .

 

Vì một cái bao lì xì? Cô hẹp hòi như thế.

 

Ai ngờ An Trạch cứ như uống nhầm thuốc, nổi trận lôi đình cãi với cô một trận, cuối cùng trong cơn tức giận bảo cô hôm nay tự về nhà đẻ .

 

Ngô Hiểu Lâm còn tưởng chỉ lẫy, kết quả sắp đến giờ , thật sự cùng.

 

Mọi năm đều là cả nhà ba cùng về nhà họ Ngô, năm nay nếu An Trạch , mặt mũi cô để ? Người nhà đẻ sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ cho rằng cô nắm trái tim chồng, chồng ghét bỏ!

 

Ngô Hiểu Lâm nghĩ đến cảnh tượng đó liền thấy khó thở, cô kiềm chế phẫn nộ trong lòng, dịu giọng xuống.

 

"An Trạch, là em , em nên cãi với sáng mùng Một, đừng giận nữa, về cùng em ."

 

Vốn tưởng rằng hạ thấp tư thế đến mức , An Trạch sẽ mượn sườn dốc mà xuống, ai ngờ An Trạch lòng sắt đá.

 

Ngô Hiểu Lâm tức giận kéo con gái khỏi cửa, đương nhiên, khi cũng quên mang theo , rượu, t.h.u.ố.c lá và bánh kẹo mà Khâu Thục Thận chuẩn sẵn.

 

Đợi Ngô Hiểu Lâm , An Họa và Tiêu Chính mới khỏi phòng.

 

"Ba ạ?"

 

An Trạch : "Đi ngoài tản bộ ."

 

Tiêu Chính tự động bếp, xem tối qua còn thừa món gì thể hâm nóng ăn sáng, một lúc thò đầu hỏi: "Vợ ơi, sủi cảo và mì sợi, em ăn gì?"

 

An Họa : "Nấu cho em bát mì chay ."

 

Tiêu Chính sang An Trạch, ý hỏi ăn gì.

 

An Trạch cũng bếp.

 

Tiêu Chính vợ nho nhã lịch sự cầm xẻng chiên trứng gà, chút khách sáo : " ăn bốn cái trứng ốp la."

 

An Trạch: "..."

 

Còn sai bảo cả vợ, lên trời luôn ?

 

Lại còn ăn bốn cái? Tiền lương kiếm sợ là để lấp đầy cái ngũ tạng miếu của hết ? Em gái ngày thường tiền tiêu đây??

 

Tuy nhiên, Tiêu Chính cứ bên cạnh chằm chằm, An Trạch nể tình là khách, cuối cùng vẫn chiên cho bốn cái trứng gà.

 

An Bá Hòe và Khâu Thục Thận về, cửa liền : "Hôm nay đường náo nhiệt lắm, đội múa ương ca đang biểu diễn, các con ăn sáng xong thì ngoài chơi ."

 

Đông Đông vỗ tay : "Con chơi, con chơi!"

 

Khâu Thục Thận ôm cháu ngoại : "Để ba con chơi riêng, ông bà ngoại dẫn Đông Đông chơi nào?"

 

Đông Đông thích nhất là , tiếp theo là bà ngoại, đương nhiên sẵn lòng chơi với bà ngoại, vì thế gật đầu chút do dự.

 

Tiêu Chính khỏi kích động, vợ thật đúng là vợ tâm lý nhất quả đất!

 

vợ tâm lý bao nhiêu thì ông vợ gây mất hứng bấy nhiêu.

 

Tiêu Chính vợ đang sóng vai với vợ , răng hàm nghiến chặt.

 

Bộ vợ ?!

 

An Trạch còn với , nho nhã lễ độ hỏi: "Anh cùng hai đứa, phiền chứ?"

 

An Họa tranh lời: "Sao mà phiền ? Em còn mong chơi cùng trai đây ."

 

lời thật lòng, gặp Tiêu Chính mỗi ngày, cơ hội hẹn hò nhiều, còn trai thì quanh năm suốt tháng mới gặp một !

 

Tiêu Chính miễn cưỡng một cái: "Vợ em đúng đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-76-con-sai-bao-ca-anh-vo.html.]

 

An Trạch thong thả ung dung đẩy gọng kính: "Vậy là ."

 

Thời buổi "phá tứ cựu", Tết Âm lịch vẫn là ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm.

 

Các tòa nhà phố treo đèn lồng đỏ, dán câu đối đỏ, nhiều cô gái trẻ, vợ chồng son cùng trẻ con đều mặc quần áo đỏ, tô điểm thêm sắc màu rực rỡ cho thế giới đang dần trở nên xám xịt .

 

An Trạch mua một bông hoa nhung đỏ nhỏ, cài lên tóc bên tai em gái.

 

Làm tôn lên khí sắc An Họa càng thêm hồng hào kiều diễm.

 

An Họa rạng rỡ cảm ơn trai.

 

Tiêu Chính chua tức, nghĩ đến chuyện mua hoa cho vợ đeo nhỉ?!

 

An Trạch liếc Tiêu Chính một cái, thầm nghĩ, ngốc nghếch như khúc gỗ, em gái ngày thường sống chắc khô khan tẻ nhạt lắm.

 

Bỗng nhiên, một tiếng s.ú.n.g vang lên.

 

Đám đông ven đường bùng nổ tiếng la hét kinh hoàng.

 

"G.i.ế.c ——"

 

Cùng với tiếng hét, một bóng nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn bắt đầu chạy điên cuồng đường lớn, chạy nổ s.ú.n.g ngẫu nhiên qua đường.

 

trúng đạn ngã xuống đất, m.á.u tươi thấm đẫm chiếc áo bông dày, đám đông hoảng loạn tứ tán bỏ chạy.

 

gan tìm cơ hội tiến lên khống chế kẻ nổ súng, ai ngờ kẻ đó lập tức cởi áo khoác, kỹ thì thấy thình lình quấn một bó t.h.u.ố.c nổ.

 

Thần sắc kẻ đó chút điên cuồng: "Ha ha ha ha, đều đáng c.h.ế.t, các đều đáng c.h.ế.t! Cái gì mà xã hội ch.ó má, cái gì mà nghèo đổi đời! Lũ nghèo các nên đời đời kiếp kiếp sống ở tầng đáy, nô lệ cho bọn tao!"

 

Nói , kẻ đó bắt đầu lóc: "Nhà tao đời đời ruộng, tích góp ngàn mẫu ruộng , dựa mà bây giờ tao công việc khổ nhất mệt nhất mà vẫn đủ no bụng! Dựa mà tao chịu sự kỳ thị của chúng mày! Dựa ? Tao thế giới trả cho tao sự công bằng!"

 

An Họa và An Trạch gặp qua cảnh tượng bao giờ, khi họ còn kịp phản ứng thì cảm thấy thể bỗng chốc bay lên trung.

 

Tiêu Chính một tay ôm An Họa, một cánh tay kẹp nách vợ, nhanh chóng đưa hai chỗ khuất ven đường.

 

Còn bản thì sải bước lao về phía trung tâm vụ hỗn loạn.

 

An Họa kinh hãi, tim thót lên tận cổ họng.

 

Kẻ điên cuồng nổ s.ú.n.g loạn xạ, chỉ thấy Tiêu Chính hai ba bước vọt tới, từ phía lao tới, quật ngã xuống đất, tiếp theo vặn ngược hai tay lưng, tước súng, đầu gối ghì chặt lên cổ đối phương.

 

Động tác liền mạch lưu loát, nhanh, chuẩn, độc.

 

Từ lúc Tiêu Chính lao lên đến khi kẻ đó khống chế, nhiều lắm cũng chỉ mất ba giây đồng hồ.

 

Trái tim An Họa như chặn ở cổ họng, nhất thời nên tiếp tục căng thẳng nuốt nó trở bụng.

 

"Mau mau mau tránh , công an tới ."

 

Mãi đến khi công an tới, Tiêu Chính bàn giao xong xuôi mới thả lỏng.

 

An Trạch thở phào nhẹ nhõm, em rể khô khan thì khô khan, nhưng thủ cũng khá đấy, đối mặt nguy hiểm sợ hãi, cũng bảo vệ nhà tiên.

 

Vẫn điểm sáng.

 

Hèn gì em gái giờ chịu nghiêm túc sống qua ngày với .

 

Tuy nhiên cơn đau truyền đến từ xương sườn An Trạch nhíu mày.

 

Vừa thằng nhóc tại kẹp nách mà chạy? Còn nữa, gì cũng là đàn ông cao gần mét tám, thế nào mà thằng nhóc đó kẹp nách xách lên ??

 

Tiêu Chính tới, An Họa: "Bị dọa sợ ?"

 

An Họa gật gật đầu: "Lần đầu tiên chứng kiến vụ nổ súng, chút sợ, nhưng giờ đỡ hơn nhiều ."

 

Tiêu Chính sang An Trạch: "Anh cả dọa sợ chứ?"

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

An Trạch chỉnh kính, cau mày: "Cậu coi thường ai đấy?" Anh dù cũng là đại nam nhân.

 

Nể tình vợ sáng nay chiên cho bốn quả trứng ốp la, Tiêu Chính vạch trần .

 

 

Loading...