Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 80: "Chúng ta sẽ còn gặp lại"
Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:14:29
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự việc của Trần Cương xảy quá đột ngột, thậm chí chẳng ai nội tình.
Cấp hề tiết lộ thông tin gì, chỉ giao cho Tiêu Chính tạm thời mặt xử lý công việc quân sự.
Cả khu gia đình bao trùm trong bầu khí bất an.
Trần Cương buộc lập tức đến nông trường nhận nhiệm vụ, cả nhà đều đang thu dọn đồ đạc.
Mọi trong khu gia đình đều đến thăm hỏi Ôn Tuyết Mạn, tuy mấy năm nay tình cảm sâu đậm gì, nhưng lòng trắc ẩn là bản năng của đa .
Ôn Tuyết Mạn vẫn giữ nụ ưu nhã, đáp sự quan tâm của .
Chờ về hết, An Họa mới bước tới.
"Rốt cuộc là chuyện gì thế chị?"
Là trong cuộc, ít nhiều chị cũng cảm nhận chút gì chứ?
Ai ngờ Ôn Tuyết Mạn lắc đầu: "Cụ thể chị thật sự ... từ khi chị ở Thượng Hải về, thư báo bình an gửi mà nhận hồi âm của cha và trai."
Quả nhiên, hơn phân nửa là liên quan đến xuất của Ôn Tuyết Mạn.
Mới bước sang năm 1965, còn hơn một năm nữa cuộc vận động mới chính thức diễn cơ mà... An Họa nghĩ đến tin tức từ An Bá Hòe, cảm thấy quá để ý đến mốc thời gian, thực tế từ cuối những năm 50, đấu tranh luôn âm ỉ diễn , bao giờ ngừng nghỉ.
Năm 66 chẳng qua là thời điểm cuộc đấu tranh bước giai đoạn gay cấn nhất mà thôi.
Trần Cương bước , trầm giọng với Ôn Tuyết Mạn: "Thu dọn ít đồ dùng sinh hoạt cơ bản thôi, hành lý cần quá cồng kềnh."
Ôn Tuyết Mạn im lặng gật đầu.
Trần Cương xong liền ngoài.
An Họa cũng hỏi thêm gì nữa, ôm lấy Trần Thanh Âm : "Nông trường cách chỗ chúng xa, cơ hội thì cùng về thăm nhé."
Trần Thanh Âm hiểu chuyện, trong nhà xảy chuyện , trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt biểu lộ , rạng rỡ với An Họa: "Tiếc quá, cháu còn định nhờ cô An chỉ dạy đàn piano cơ đấy."
An Họa xoa xoa tóc đuôi ngựa của cô bé, , trong lòng cảm thấy tiếc nuối cho cô bé .
Trần Cương vì lý do gì mà gặp nạn, cho dù thể phục chức thì ít nhất cũng đợi khi cuộc vận động kết thúc, mười năm , đúng độ tuổi Trần Thanh Âm cần giáo d.ụ.c nhất.
Dù Trần Cương là giáng chức, khác với cải tạo lao động thông thường, nhưng Giám đốc nông trường và Sư trưởng sư đoàn độc lập chênh lệch vẫn khá lớn, sự đổi môi trường sống chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con cái.
Từ khi văn bản quyết định đến lúc gia đình Trần Cương rời chỉ vỏn vẹn ba ngày.
Thạch Tiểu Quân là đứa thương tâm nhất.
Cậu bé bám lấy xe chịu buông, nước mắt nước mũi tèm lem.
Chu Mai Hoa nổi cái dáng vẻ mất mặt của con trai, lườm nguýt một cái rõ dài: "Đồ mất mặt hổ!"
Trần Thanh Âm nắm tay Thạch Tiểu Quân: "Tiểu Quân đừng buồn, chúng chắc chắn sẽ còn gặp ."
Thạch Tiểu Quân sốt ruột hỏi: "Bao giờ ạ?"
Trần Thanh Âm : "Chờ đến khi chúng đều lớn lên."
Thạch Tiểu Quân còn định gì đó thì Thạch Tiểu San kéo : "Em tránh , đến lượt chị tạm biệt bạn của chị!"
Thạch Tiểu San nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Thanh Âm: "Bạn , tớ sẽ thư cho mãi, nhớ hồi âm cho tớ nhé."
Trần Thanh Âm nắm c.h.ặ.t t.a.y Thạch Tiểu San, đảm bảo: "Tớ hứa."
Hai cô bé tuy chơi với lâu nhưng coi đối phương là bạn nhất.
Xe từ từ lăn bánh, Thạch Tiểu Quân chạy đuổi theo: "Chị Thiên Nga, em cũng thư cho chị, chị nhớ trả lời em nhé ——"
"Mất mặt! Mất mặt quá!" Chu Mai Hoa kéo An Họa về nhà, lười đứa con trai "rẻ tiền" thêm cái nào nữa.
"Haizz, nhưng mà cũng , nhà Sư trưởng Trần đen đủi thật, chẳng nguyên nhân gì mà giáng chức tuột dốc phanh." Chu Mai Hoa cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-80-chung-ta-se-con-gap-lai.html.]
An Họa im lặng một lát : "Không nguyên nhân, thể sự việc nghiêm trọng, thế nào cũng khó ."
Nếu Trần Cương chỉ cuốn vòng xoáy đấu tranh thì còn dễ , đợi vận động kết thúc tự nhiên sẽ khổ tận cam lai, nhưng nếu là vì nguyên nhân khác...
Ánh Trăng Dẫn Lối
Không ngờ, suy đoán của An Họa thành sự thật.
Trần Cương đúng là gặp nạn vì nhà họ Ôn, nhưng vì cha và trai của Ôn Tuyết Mạn, mà là vì chú ruột của Ôn Tuyết Mạn đại biểu Quốc đại ở phía bên (Đài Loan), cha và trai của Ôn Tuyết Mạn cũng vì thế mà vạ lây.
An Họa: "..."
Tiêu Chính : "Thực Sư trưởng Trần cơ hội thoát ."
An Họa: "Nói thế nào ạ?"
Tiêu Chính: "Cấp cho ông cơ hội, chỉ cần ông ly hôn với vợ, vạch rõ giới hạn, như bất kể ông chú nhà họ Ôn thế nào cũng liên quan đến ông ."
An Họa: "Sư trưởng Trần từ chối?"
Tiêu Chính gật đầu.
Từ chối.
Sau đó liền ngã từ cao xuống.
Hơn nữa nếu Ôn Tuyết Mạn nội tình, chứng tỏ Trần Cương cho bà rốt cuộc xảy chuyện gì.
An Họa hỏi: "Nếu như , Sư trưởng Trần vĩnh viễn cơ hội ngóc đầu lên ?"
Dù cuộc vận động kết thúc, ông cũng chắc phục chức.
Tiêu Chính im lặng hồi lâu.
Khả năng lớn là như .
Trần Cương , Tiêu Chính tạm thời mặt quản lý công việc quân sự, tuy chức danh chữ "tạm" nhưng nhiều đều cho rằng chữ "tạm" sớm muộn gì cũng sẽ bỏ .
An Họa phát hiện, những nhà quân nhân ngày thường thiết với cô lắm giờ thi thoảng lân la đến gần, ai nấy đều mang bộ mặt tươi nhiệt tình hết sức.
Ngay cả Đông Đông cũng bảo, cô giáo ở lớp mẫu giáo đối xử với bé thiết hơn hẳn.
Vương Hòa Bình cũng bảo Liêu Tam Muội năng qua với An Họa hơn.
Liêu Tam Muội hỏi: "Ông bảo nịnh nọt cô như Trương Chiêu Đệ ? ."
Vương Hòa Bình: "... Bình thường bà chẳng qua với cô còn gì? Sau nhiệt tình hơn chút là , bất kể trường hợp nào cũng về phía cô , đỡ cho cô ."
Liêu Tam Muội: "Thực với vợ Phó sư trưởng Tiêu cũng lắm, chơi với chị Mai Hoa thôi."
Vương Hòa Bình hận sắt thành thép: "Không thì cho ! Chu Mai Hoa với An Họa, bà với Chu Mai Hoa, chẳng bà điều kiện thuận lợi trời cho ! Cái đầu bà linh hoạt thế nhỉ?"
Liêu Tam Muội thẳng thắn : "Như thế lắm , thì bình thường, giờ chồng sắp thăng quan thì sấn tới, thực dụng quá."
Vương Hòa Bình: "..."
Đầu óc mụ vợ bằng gỗ đá ?!
Vương Hòa Bình đành phân tích cặn kẽ thiệt hơn.
"Dư Bảo Sơn lâu mà cấp vẫn phái Chính ủy mới về, gian hoạt động của lớn! Tiêu Chính là do Hạ Tư lệnh quân khu dìu dắt, Trần Cương ngã ngựa, khả năng cực lớn sẽ thế chỗ, một câu tác dụng lớn đấy. Chúng là vợ chồng, thì bà và con chẳng cũng nhờ !"
Lý lẽ là , nhưng Liêu Tam Muội vẫn cảm thấy thấy đắc thế mà sấn tới thì khó coi quá.
Tuy nhiên Liêu Tam Muội ngoài miệng phản bác Vương Hòa Bình nữa, đáp: "Biết ."
Còn thế nào thì Vương Hòa Bình quản .
Có câu gọi là gì nhỉ? Bằng mặt bằng lòng.