Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 95: Vợ chồng là một thể

Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:33:56
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không còn lợi ích gì để mưu đồ, bà lão họ Dương và em trai Dương Đại Dũng liền bỏ .

 

Lưu Nguyệt Nga cũng cảm thấy như trời sập xuống.

 

Khi Dương Đại Dũng còn sống, thường xuyên uống thuốc, trong nhà một đồng tiền tích lũy. Sau khi Dương Đại Dũng mất, tuy dành dụm chút ít, nhưng cũng đủ để chèo chống nuôi ba đứa con khôn lớn.

 

Nếu Tiêu Chính cắt khoản tiền , cô ? Lưu Nguyệt Nga chỉ suy sụp trong nháy mắt, cô nhanh tỉnh táo .

 

Tiêu Chính đưa tiền là ân tình, cũng chẳng nợ cô, cho cũng là bình thường, cô tay chân, tóm c.h.ế.t đói .

 

Lưu Nguyệt Nga điều chỉnh tâm thái, thu dọn qua cái sân bừa bộn, dọn ghế mời Tiêu Chính và An Họa : "Bác nó ở ăn cơm , em g.i.ế.c gà ngay đây..."

 

Tiêu Chính giơ tay ngắt lời: "Không vội, cơm sẽ ăn, chúng lát nữa sẽ về ngay."

 

Lưu Nguyệt Nga sốt ruột : "Thế , nhất định ăn bữa cơm hãy chứ, mấy năm nay nếu ngài, nhà chúng ... nhà chúng sớm trụ nổi ..."

 

Tiêu Chính hỏi: "Sao Dương Đại Dũng đột ngột qua đời ?"

 

Lưu Nguyệt Nga im lặng một lát, đó nước mắt lã chã rơi xuống, hồi lâu mới kìm nén cảm xúc, khó khăn : "Anh tự thắt cổ... Em nghĩ liên lụy con em, nghĩ nếu , con em sẽ cuộc sống hơn... nghĩ, cái nhà thì còn gọi là nhà nữa?"

 

Lưu Nguyệt Nga càng càng thấy đau lòng, bắt đầu mắng chồng khuất: "Cái đồ c.h.ế.t dẫm , tự vỗ m.ô.n.g thẳng, thì giải thoát , để con em cô nhi quả phụ bắt nạt..."

 

Tiêu Chính cũng khiếp sợ bất đắc dĩ việc Dương Đại Dũng tự sát.

 

Dương Đại Dũng cảm thấy liên lụy vợ con, suy nghĩ bình thường. nghĩ, ở nông thôn, một gia đình đàn ông trưởng thành sẽ càng dễ bắt nạt hơn? Không xa, nếu Dương Đại Dũng c.h.ế.t, bà lão họ Dương và em trai Dương Đại Dũng tuyệt đối dám đ.á.n.h chủ ý lên mười đồng tiền mỗi tháng .

 

Tiêu Chính mở miệng : "Vừa gửi tiền là để lừa bà lão nhà họ Dương thôi, vẫn gửi tiền như thường lệ, cho đến khi bọn trẻ đều trưởng thành. hy vọng cô thể nuôi nấng bọn trẻ nên , cho chúng nó học đàng hoàng."

 

Lưu Nguyệt Nga sững sờ: "Tiếp, tiếp tục đưa tiền ạ..."

 

Tiêu Chính gật đầu: " nhắc nữa, tiền là cho bọn trẻ, cô nhất định cho chúng nó học, học đến thì học."

 

Lưu Nguyệt Nga vội vàng gật đầu: "Nhất định, nhất định sẽ học!"

 

Lại kéo ba đứa con qua, bảo chúng nó quỳ xuống dập đầu lạy Tiêu Chính.

 

Tiêu Chính kéo mấy đứa trẻ dậy, thêm gì nữa, rời .

 

Trên đường về, tâm trạng của rõ ràng trầm trọng hơn nhiều.

 

Hồi lâu , mới lên tiếng: "Dương Đại Dũng từng cứu một mạng. Đó là lúc bọn rời nhà lính, trong một trận chiến dịch b.o.m chấn hôn mê bất tỉnh, khác đều tưởng c.h.ế.t , coi như xác c.h.ế.t bỏ chiến trường, chỉ Dương Đại Dũng cố chấp, cảm thấy dù là xác c.h.ế.t cũng cõng ngoài đưa về quê.

 

Sau lập công ở Triều Tiên, đáng tiếc cũng cháy hỏng mặt, chỉ thể xuất ngũ về quê, cũng chẳng ai chịu gả cho , vất vả lắm mới dùng nhiều tiền chút cưới vợ, kết quả bệnh..."

 

An Họa nắm tay .

 

Tiêu Chính thở dài: "Người từng trải qua chiến tranh quá nhiều đáng thương, lo xuể nhiều như , chỉ thể dựa theo sơ, lựa chọn giúp đỡ vài . Vợ , cảm ơn em thông cảm và ủng hộ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-95-vo-chong-la-mot-the.html.]

An Họa: "Đừng mấy lời , vợ chồng chúng là một thể mà."

 

Ở quê bốn ngày, họ liền chuẩn trở về.

 

Trước khi , Tiêu Chính với Tiêu Mãn Thương: "Lần chuyện gì cứ thẳng, cần dùng bệnh nguy kịch lừa con nữa. Còn nữa, thể nếu bệnh tật gì cũng cho con, giấu."

 

Gương mặt già nua của Tiêu Mãn Thương đỏ lên, gật gật đầu: "Cha ... Cái đó, chuyện hôn sự của em gái con, con để tâm chút nhé."

 

Tiêu Chính: "Con ."

 

Tiêu Thiết Chùy cực kỳ tinh ý : "Chú ba, chú cứ an tâm , cha bọn trông nom ."

 

Tiêu Chính: "Nhờ cả đấy, hai."

 

Tiêu Thiết Chùy vội xua tay: "Nói gì thế, cha cũng là cha mà, trông nom cha chẳng là chuyện đương nhiên ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Tiêu Mãn Thương còn đưa hết tiền ông tích cóp mấy năm nay cho Tiêu Chính, Tiêu Chính thế nào cũng nhận.

 

Cuối cùng hết cách, Tiêu Mãn Thương móc một xấp tiền "Đại đoàn kết" (tờ 10 đồng), nhét tay An Họa, : "Chỗ là một trăm đồng, để sắm sửa của hồi môn cho Phương Phương, phiền con chị dâu lo liệu giúp."

 

An Họa liếc Tiêu Chính, Tiêu Chính bất đắc dĩ : "Vậy nhận lấy em."

 

An Họa nhận tiền, : "Yên tâm cha, con sẽ sắm sửa của hồi môn cho Phương Phương thật thỏa đáng."

 

Tiêu Mãn Thương đến nếp nhăn đuôi mắt xô , móc hai cái bao lì xì, một cái cho An Họa, một cái cho Đông Đông.

 

"Cầm lấy, đây là chút tâm ý của cha."

 

Con dâu mới về nhà chồng cho bao lì xì, đây là tập tục, An Họa khách sáo từ chối vài cái cũng nhận lấy.

 

Đông Đông càng giòn giã to: "Cảm ơn ông nội, ông nội ơi chúng cháu đây, ông ở nhà mạnh khỏe nhé."

 

Lời chân thành của cháu trai mắt Tiêu Mãn Thương đỏ hoe trong nháy mắt, ôm Đông Đông hôn hít một hồi lâu mới thả họ .

 

Tiêu Mãn Thương chống gậy, tiễn họ tận xe lừa.

 

Tiêu Phương Phương ảnh cha ngày càng nhỏ dần, mũi cay cay.

 

Cô nhanh chóng dùng tay áo quệt ngang mắt, buông tay áo xuống, cảm giác mu bàn tay phủ lên một tầng ấm áp.

 

Đông Đông ngẩng đầu, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Phương Phương, an ủi như một ông cụ non: "Cô đừng , chờ rảnh chúng về thăm ông nội."

 

Tiêu Phương Phương nín mỉm , ôm Đông Đông lòng.

 

Chỉ là một hồi lâu , nụ khóe môi cô mang theo vẻ chua xót.

 

, chắc là ít cơ hội trở , còn thể gặp mặt cha mấy ...

 

 

Loading...