Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 97: Tiền tiêu vặt

Cập nhật lúc: 2025-12-16 08:32:47
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa cũng cố tình che giấu sự thật về qua nhà, ngày hôm thoải mái hào phóng khỏi cửa.

 

Hàng xóm đều ngạc nhiên.

 

"Họa Họa về khi nào thế? Sao im lặng tiếng ?"

 

An Họa giải thích: "Hôm qua tàu hỏa đến muộn, ba ở Vân huyện thêm chút thời gian, về giúp ông bà lấy ít đồ..."

 

An Họa còn tìm An Trạch một chuyến, kể sơ qua tình hình, kẻo về nhà phát hiện đồ đạc thấy sốt ruột.

 

Tâm tư An Trạch cũng đặt ở chuyện , em gái xong chỉ ừ một tiếng: "Mọi cứ xem mà ." Tiếp theo liền bắt đầu hỏi thăm tình hình Điềm Điềm.

 

An Họa : "Yên tâm , khu gia thuộc bọn em trẻ con nhiều, nhà nào cũng sân, chỗ chơi cho bọn trẻ rộng rãi, Điềm Điềm ở vui lắm."

 

An Trạch : "Vậy là , điều để ông bà ở một thời gian về , kẻo thêm phiền toái cho em rể."

 

An Họa : "Có thể thêm phiền toái gì chứ? Ngày nào về nhà cũng náo nhiệt, vui vẻ bao nhiêu ."

 

An Trạch bật : "Cũng , em rể là thích náo nhiệt mà."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

An Họa ăn bữa cơm cùng An Trạch về Vân huyện.

 

Trước bất quá hai ngày thời gian.

 

Khi An Họa trở về, đều đang bận rộn trong sân.

 

"Mẹ ơi ——" Đông Đông là đầu tiên thấy , lập tức chạy về phía , đôi tay lấm lem ôm chầm lấy đùi .

 

An Họa ngăn nhưng kịp, quần đen in hai dấu tay màu xám.

 

An Họa bế con trai lên, vẻ hung dữ quát: "Làm bẩn quần , con giặt cho nhé?"

 

Đông Đông cúi đầu , tủm tỉm hôn lên má một cái: "Con yêu ~"

 

An Họa: "..."

 

Còn thể ? Thì chiều nó chứ !

 

An Họa ôm con trai qua, thấy mặt đất nào là gỗ, nào là giá đỡ, còn các loại công cụ, hỏi: "Đang gì thế ?"

 

An Bá Hòe dậy, chỉ Tiêu Phương Phương : "Đứa nhỏ bảo dựng giàn nho, cha liền để nó dựng một cái, cho cái sân thêm chút sinh khí, con rể cũng đồng ý , con sẽ phản đối chứ?"

 

An Họa : "Dựng giàn nho cũng mà, con phản đối."

 

Đông Đông hút nước miếng : "Sắp nho ăn ."

 

Bên , An Điềm Điềm cùng với hai đứa trẻ lạ mặt khác cũng hùa theo vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Ăn nho ăn nho."

 

Trong đó một đứa trẻ còn ngẫu hứng đoạn vè líu lo: "Ăn nho phun vỏ nho, ăn nho phun vỏ nho..."

 

An Bá Hòe ha hả: "Ăn nho nhanh thế , mầm nho trồng xuống, ít nhất còn đợi hai ba năm nữa mới kết quả cơ."

 

An Điềm Điềm thất vọng: "Lâu thế ạ? Ông nội, ông cho nho kết quả nhanh lên ?"

 

An Bá Hòe càng to hơn: "Cái ông chủ , cây nho nó ông nha."

 

An Điềm Điềm nắm nắm tay mũm mĩm vung vẩy, nhe răng: "Không lời thì đ.á.n.h nó!"

 

Đây là lời Ngô Hiểu Lâm thường với An Điềm Điềm, tuy Ngô Hiểu Lâm cũng từng đ.á.n.h con, nhưng dần dà, An Điềm Điềm liền học câu .

 

Đông Đông tán đồng lắc đầu: "Chị Điềm Điềm, đ.á.n.h đúng, chị chuyện đàng hoàng với nó."

 

An Điềm Điềm đúng lý hợp tình: "Chị đ.á.n.h , chị đ.á.n.h cây nho mà."

 

Đông Đông hiếm thấy nghẹn họng, mờ mịt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-97-tien-tieu-vat.html.]

 

An Họa nín , : "Được , bất kể là là nho, chúng đều thể đánh."

 

"Nho đ.á.n.h xong sẽ biến thành nước nho." Một trong những đứa trẻ lạ mặt .

 

An Họa hỏi: "Hai cô nương là con nhà ai thế?"

 

An Bá Hòe đáp: "Con gái nhà Chính ủy Thẩm bên cạnh."

 

Hai cô bé tranh tự giới thiệu.

 

"Cháu tên là Thẩm Ái Quốc, ba cháu là Thẩm Tuấn, cháu là Chu Thiến Linh, năm nay cháu 5 tuổi rưỡi."

 

"Cháu tên là Thẩm Ái Gia, ba cháu là Thẩm Tuấn, cháu là Chu Thiến Linh, năm nay cháu 4 tuổi."

 

An Họa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con gái mà đặt tên là Thẩm Ái Quốc?"

 

An Bá Hòe giải thích với cô: "Vừa vặn đến lượt thôi, mấy đứa nhà lượt là Thẩm Ái Xã, Thẩm Ái Hội, Thẩm Ái Chủ, Thẩm Ái Nghĩa, đến hai đứa chính là Thẩm Ái Quốc, Thẩm Ái Gia, còn đứa nhỏ nhất tên là Thẩm Hỉ Hoan (Yêu thích)."

 

Thẩm Ái Quốc thấy, lập tức giơ tay : "Thẩm Hỉ Hoan là em trai út của cháu, em mới một tuổi, ngoan lắm, các cô chú xem ? Cháu bế em sang cho!"

 

Bế sang??

 

An Họa vội vàng xua tay: "Không cần cần, em trai mới một tuổi, để em ở nhà ngoan , đừng kinh động đến em !"

 

Thẩm Ái Quốc thế nhưng thất vọng.

 

An Điềm Điềm : "Tớ xem."

 

Thẩm Ái Quốc hưng phấn lên: "Tớ bế!"

 

An Họa vội : "Hay là thế , Ái Quốc, cháu dẫn Điềm Điềm sang nhà cháu xem em trai ?"

 

Thẩm Ái Quốc nghĩ thầm cũng , gọi An Điềm Điềm ngay.

 

An Họa thả Đông Đông xuống, bảo bé cũng chơi cùng các chị, đó về phía Tiêu Phương Phương.

 

Tiêu Phương Phương gầy gò nhưng sức lực lớn, dựng giàn cô là chủ lực, An Bá Hòe chỉ trợ thủ.

 

An Họa giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Phương Phương, lòng bàn tay cô : "Từ từ thôi, đừng để mệt."

 

Tay Tiêu Phương Phương khớp xương thô to, làn da thô ráp, là bàn tay việc từ nhỏ. Tay An Họa tinh tế trắng nõn, cốt nhục cân xứng.

 

Bị tay An Họa chạm , Tiêu Phương Phương - cô gái lớn tướng - thế mà cũng khẩn trương một chút, đỏ mặt gật đầu.

 

An Họa , tránh .

 

Về chuyện của Tiêu Phương Phương, bất kể là Tiêu Mãn Thương Tiêu Chính đều ôm tư tưởng truyền thống, gả chồng cho cô .

 

Thực An Họa xem thể tìm việc cho Tiêu Phương Phương , cô chữ, cũng thông minh, công việc, bất kể gả chồng cũng đều thêm phần tự tin. công việc khuyết tật thể quá ít, chắc tìm , nên An Họa cũng tạm thời suy nghĩ của .

 

Tiêu Phương Phương tháo vát, nửa ngày dựng xong giàn nho.

 

Ngày hôm còn dậy từ sáng sớm, chợ phiên mua mầm nho.

 

An Họa móc mười đồng đưa cho cô .

 

Dọa Tiêu Phương Phương sợ đến mức vung tay ném tiền , tiếp theo cô cũng phản ứng động tác của quá khích, vội vàng nhặt tiền về, nhét lòng An Họa, liên tục xua tay, ý là cần.

 

An Họa đưa tiền cho cô : "Cầm lấy , đây là tiền tiêu vặt, em mới đến nên chị cho nhiều một chút, thiếu thứ gì thì tự mua, mỗi tháng chị cho em năm đồng."

 

Trong khu gia thuộc ít gia đình tìm họ hàng ở quê lên việc, thực tế chính là bảo mẫu, bao ăn bao ở nhưng trả lương, tâm một chút thì mỗi tháng cho mấy đồng tiền tiêu vặt.

 

An Họa cho Tiêu Phương Phương năm đồng, cũng tính là nhiều.

 

 

Loading...