Vợ Cả Pháo Hôi Dắt Con Theo Chồng Nhập Ngũ - Chương 99: Hu hu hu, chị dâu...

Cập nhật lúc: 2025-12-16 08:32:49
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đồng chí, mặc thử lên xem , cái áo là hàng mới về của chúng đấy, bán chạy lắm, chỉ còn mỗi một chiếc thôi." Cô nhân viên bán hàng thế mà lấy chiếc áo xuống, cho Tiêu Phương Phương xem.

 

Tiêu Phương Phương vội vàng xua tay.

 

Cô nhân viên : "Không , thử xem , thử mất tiền ."

 

Cô nhân viên hề coi thường Tiêu Phương Phương, bởi vì theo nhận thức của cô , thực sự tiền mua thì sẽ chẳng bao giờ bước quầy của cô . Tiêu Phương Phương ở đây chứng tỏ ý mua, tích cóp tiền lâu để mua một chiếc áo , con gái trẻ tuổi mà, ai chẳng thích ăn diện một chút, cũng dám tiêu tiền cho bản .

 

Lời của cô nhân viên như bùa chú, thúc đẩy Tiêu Phương Phương mặc chiếc áo .

 

, thử xem mất tiền .

 

"Ái chà, cứ như là đo ni đóng giày cho cô , vặn quá!"

 

Tiêu Phương Phương soi gương, cũng ngẩn hình ảnh của trong gương.

 

Bím tóc đen nhánh, y phục đỏ rực, tôn lên cả cô càng thêm thần thái.

 

"Đồng chí, mua , cái áo cũng đắt, mười hai đồng thôi."

 

Tiêu Phương Phương bừng tỉnh.

 

Không , quá đắt.

 

khả năng mặc bộ đồ đắt tiền như chứ.

 

Tiêu Phương Phương nhanh nhẹn cởi áo trả cho nhân viên bán hàng.

 

Ai ngờ, cô nhân viên còn tươi niềm nở bỗng chốc trở mặt, giọng cũng trở nên chanh chua: "Thật sự mua ? Thế cô thử cái gì hả? Lãng phí thời gian của !"

 

Cô nhân viên xách chiếc áo lên ngửi ngửi, nhíu mày ghét bỏ: "Người cô rốt cuộc bẩn đến mức nào ? Áo ám mùi cả !"

 

Tiêu Phương Phương vội vàng xua tay, mùi mà! Cô tắm rửa chăm chỉ, còn dùng xà phòng tắm nữa!

 

Tiêu Phương Phương , cách nào giải thích.

 

Cô nhân viên nhận câm, vẻ khinh thường càng đậm hơn.

 

"Câm nhà ai đây, cứ thả rông thế ? Không ai quản ?"

 

Mọi xung quanh đều vây xem, cô nhân viên càng càng hăng: "Trong túi tiền mà còn dám dạo quầy quần áo của chúng ? Có cô chỉ mặc thử quần áo mới của chúng cho sướng hả? Loại thói hư tật đả kích mạnh, nếu ai cũng như cô đến mặc ké, quần áo chúng ám đầy mùi nghèo kiết xác, còn bán cho ai nữa?"

 

Bị chỉ mặt chế giễu khinh thường, Tiêu Phương Phương hổ đến mức sắp rơi nước mắt. Cô dù cũng là một cô gái trẻ, mới từ nông thôn lên, bản mang theo chút tự ti.

 

Giờ phút cô cảm thấy, dường như những xung quanh cô đều đang nhạo sự nghèo hèn của cô.

 

"Đâu mùi nghèo kiết xác nào? Sao ngửi thấy nhỉ? ngược ngửi thấy một mùi thối mồm."

 

Nghe thấy giọng quen thuộc, Tiêu Phương Phương ngẩng phắt đầu lên.

 

Hu hu hu, chị dâu...

 

An Họa đến mặt cô nhân viên, thong thả ung dung cầm lấy chiếc áo trong tay cô , qua : "Còn tưởng là áo bằng vàng cơ đấy, hóa chỉ là một chiếc áo lụa sợi tổng hợp (sợi poly), nhà ai mà mua nổi? Đến mức khiến cô coi thường khác như ?"

 

Cô nhân viên thấy khí chất An Họa bất phàm, ăn mặc cũng tươm tất thể diện, qua là cán bộ hoặc nhà cán bộ, trong lòng e dè vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-ca-phao-hoi-dat-con-theo-chong-nhap-ngu/chuong-99-hu-hu-hu-chi-dau.html.]

 

xung quanh nhiều như , cô cũng là sĩ diện, thể cứ thế nhận sai cúi đầu .

 

hất cằm, tự thêm chút khí thế cho : " con nhỏ câm chính là mua nổi đấy, mua nổi thì thôi , còn hổ mà mặc thử. Nếu ai cũng như nó, cô mặc thử một cái, mặc thử một cái, quần áo mới của chúng thành đồ cũ hết, còn bán cho ai nữa? Hơn nữa, việc hình như liên quan đến cô nhỉ? Cô lo chuyện bao đồng gì?"

 

An Họa lạnh một tiếng: "Cung Tiêu Xã quy định mua quần áo mặc thử ? Có quy định mặc thử nhất định mua ? Nếu , bất kể thử bao nhiêu , cô đều phục vụ . Mấy chữ 'Vì nhân dân phục vụ' ngay cửa tòa nhà cô thấy ? Hay là trong lòng cô chỉ phục vụ giàu? Cô coi thường nghèo?"

 

Vào thời điểm , coi thường nghèo là sai lầm về mặt chính trị.

 

Mặt cô nhân viên trắng bệch ngay lập tức, ấp úng nên đáp trả thế nào.

 

An Họa kéo Tiêu Phương Phương về phía : "Còn nữa, đang lo chuyện bao đồng, đây là em gái ."

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Cô nhân viên thể ngờ , con nhỏ câm mặc quần áo vá chằng vá đụp một nhà với phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc sang trọng mặt.

 

An Họa: "Bây giờ, mời cô xin em gái vì những lời lẽ vô lễ của ."

 

"Dựa xin nó? sai cái gì !" Cô nhân viên tự tin còn đủ đầy như , bất kể xã hội nào, con luôn bắt nạt kẻ yếu.

 

"Có chuyện gì ?" Chị hai Mã tới, với An Họa: "Sao cái là cô mất hút thế."

 

An Họa: "Không gì, chỉ là khéo thấy em gái bắt nạt."

 

Chị hai Mã: "Em gái cô? Cô còn em gái ?"

 

An Họa kể sơ qua sự việc một .

 

Chị hai Mã cô nhân viên với ánh mắt sắc bén.

 

Cô nhân viên sớm sợ đến mức chân run lẩy bẩy: "Phó... Phó chủ nhiệm Mã..." Cũng cần ai thêm gì nữa, nhanh nhẹn cúi đầu Tiêu Phương Phương một cái: "Xin đồng chí, là việc , cô... cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho ."

 

Tiêu Phương Phương luống cuống An Họa.

 

Phải bây giờ đây?

 

An Họa : "Được, em gái chấp nhận lời xin của cô."

 

Cô nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm, chị hai Mã liền : "Cô coi thường nghèo, thái độ phục vụ , gây ảnh hưởng cho Cung Tiêu Xã chúng , tiền thưởng tháng đừng hòng lĩnh. Còn thì điều cô khỏi quầy quần áo, xuống hậu cần trông kho !"

 

Đứng quầy thể so với trông kho, cô nhân viên nhờ công việc quầy mà địa vị trong đám họ hàng cũng tăng lên ít, cô ngàn vạn điều . Vì thế liên tục cam đoan sẽ tái phạm. Hơn nữa, vì bài học hôm nay, cô nhân viên về thật sự dám coi thường nghèo nữa, đối với ai cũng giữ thái độ phục vụ nhiệt tình, nhận sự khen ngợi nhất trí của , cuối năm còn bình bầu tiên tiến.

 

An Họa vội đưa Tiêu Phương Phương rời , mà ở quầy quần áo chọn đồ.

 

"Lấy chiếc sơ mi trắng lụa mỏng cho em thử xem."

 

Cô nhân viên vội vàng lấy hàng, lộ cả hàm răng trắng tinh, giúp Tiêu Phương Phương thử đồ.

 

Tiêu Phương Phương cực kỳ tự nhiên, một là quen với thái độ của nhân viên bán hàng, hai là cảm thấy quần áo quá quý giá, cái gì mà vải voan, trông còn cao cấp hơn chiếc áo đỏ cô thử.

 

Mặc lên .

 

An Họa vốn định mua cả áo sơ mi và áo đơn màu đỏ, nhưng Tiêu Phương Phương lắc đầu xua tay, thế nào cũng chịu nhận.

 

Cuối cùng, An Họa thỏa hiệp một bước, chỉ mua chiếc áo đơn màu đỏ, định về nhà dùng vải bông sẵn may thêm cho Tiêu Phương Phương hai bộ nữa, dần dần loại bỏ hết đống quần áo vá của cô.

 

 

Loading...