Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-10-06 14:12:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tào Hưng đầu , cảm thấy gì đó kỳ quái.

“Lão Tào, ngươi cẩn thận đấy.” Thẩm Hạc Phong dừng ở cuối cùng, mai rùa trong tay, thần thần bí bí, đầy ẩn ý : “Lão phu bói cho ngài một quẻ, gần đây ngài đang gặp vận tiểu nhân. Luôn kẻ tiểu nhân tìm gây phiền toái, khiến ngươi việc thuận…”

Tào Hưng kẻ tiểu nhân hàng đầu mặt, vẻ mặt ‘ngươi đang cái quái gì ’: “...Vận tiểu nhân?”

, mà còn chỉ một . Thảm lắm, Lão Tào.” Thẩm Hạc Phong vỗ vai Tào Hưng: “Muốn tốn chút linh thạch, để lão phu hóa giải cho ngươi ? Xem như quen , lấy giá rẻ thôi…”

Tào Hưng nhịn nhịn, lấy một viên linh thạch, ném cho Thẩm Hạc Phong: “Hóa giải .”

Tốt nhất là hóa giải luôn cả bọn chúng, để yên tĩnh!

Tống cổ xong đám tiểu nhân , Tào Hưng nhanh chóng rời .

Thẩm Hạc Phong thu tiền, đuổi theo đồng đội: “Mặt trời mọc đằng Tây , Lão Tào tự nguyện đưa tiền? Xem gần đây quả thật suôn sẻ. Lục Tam Thổ, Trưởng lão nào của môn phái đắc tội Lão Tào ?”

Lục Gia Nghiêu suy nghĩ một vòng: “Không ạ. Lão Tào quan hệ vẫn , các trưởng lão đều cam tâm tình nguyện giữ bí mật cho !” Hại chẳng Lão Tào tu cái gì!

“Chắc là  Tiền Trưởng lão ,” Ôn Sương Bạch buông tay áo Tạ Tử Ân đang kéo , nghi ngờ .

Tiền Lai là cấp trực tiếp của Tào Hưng.

Tạ Tử Ân giơ tay, ngửi mùi hương còn vương vấn áo, quá quan tâm, dù liên quan đến .

Lý Chước Hoa gật đầu mạnh: “Chắc chắn là Lão Tiền.”

“Tội nghiệp  Tào Trưởng lão .” Ngân Huyền nữa cảm thán.

Lục Gia Nghiêu đồng cảm sâu sắc: “May mà sáu chúng hiểu chuyện, gây thêm phiền phức gì cho Lão Tào, nếu còn t.h.ả.m hơn.”

.” Thẩm Hạc Phong cất mai rùa và linh thạch . Hắn căn bản ý định hóa giải vận thế cho Tào Hưng (tu vi hiện tại của . Những ông già thị trường đều lừa đảo. Quẻ Tu thể hóa giải vận thế đều là Đại Lão, ai giả thần giả quỷ đường phố). “Quả nhiên là chúng , tử nào khiến bớt lo hơn chúng . Có chúng , Lão Tào kiếp chắc chắn đốt hương cao !”

Mấy vô cùng đồng tình.

 

Bên , Tào Hưng ăn tối xong, về phòng định pha một ly để tu dưỡng tính một chút.

Diệp Lão Y Tu bối phận lớn nhất trong các trưởng lão Thanh Linh Sơn phái theo sáu tử, và là y lâu nhất—giận đùng đùng đá cửa bước : “Tiểu Tào, ngươi việc kiểu gì !”

Tào Hưng: “?”

“Con Truy Tung Điệp nuôi mười năm trộm!” Ông già giận đến râu bạc dựng : “Lão phu chăm bẵm nó như con ruột đó! Nó trộm ngay trong sân ! Mất cả hương dẫn điệp luôn! Đám hộ vệ ngươi sắp xếp cái quái gì thế!”

Thư Sách

“……” Tào Hưng nháy mắt mùi hương ẩn Tạ Tử Ân mà ngửi thấy ban nãy từ .

Mùi hương của Truy Tung Điệp…

Khó trách, đám hôm nay cố tình con đường nhỏ trong rừng.

 Diệp Lão Y Tu  thì ở cuối con đường nhỏ đó.

“Có khả năng nào…” Tào Hưng lão Y Tu đang giậm chân, ban đầu còn bực bội, nhưng thấy còn bực bội hơn , tâm trạng bình bất chợt. Hắn : “Kẻ trộm ở nội bộ ?”

Lão Y Tu Diệp: “Gì?”

Tào Hưng đại khái đoán sáu gây họa cho ai, : “Lão Diệp, ngài cứ chờ xem. Chỉ mai thôi, chúng sẽ trả con cưng cho nhà ngài.”

“……” Nhận là ai , lão Y Tu c.h.ử.i ầm lên: “Cái đám ranh con , lẽ lúc chúng thương, nên châm vài kim mới !”

Tào Hưng: “Ai mà nghĩ thế?”

Toàn bộ Trưởng lão Thanh Linh Viện, trừ Hứa Các chủ   hỏi chuyện thế tục chỉ ‘sách thánh hiền’, đều mong y hệt.

Quản lứa tử , kiếp họ nhất định gây tội tày trời gì .

 

Đoàn Ôn Sương Bạch dạo bước phố lớn Đế Châu, cố ý chọn nơi Huyền Thiên Kính kẻ trộm nhiều nhất, nơi nào náo nhiệt thì xông .

Kết quả, họ hơn mười hai ngàn bước, mà Nhẫn Trữ Vật bên hông sáu vẫn bình an vô sự!

Thật là quỷ ám!

Ôn Sương Bạch bực bội: “Sao thế ?”

Nàng tự nhận kế hoạch của hảo, kết quả gặp khó khăn ngay ở bước trộm?

Chẳng kẻ trộm thích trộm tử của Bảy Đại Môn Phái ? Sao cố tình Thanh Linh Sơn họ ngoại lệ??

Ôn Sương Bạch vỗ đầu: “Không nghĩ , nghĩ …”

“Vỗ nữa là càng ngu đấy,” Tạ Tử Ân .

“Cút,” Ôn Sương Bạch quắc mắt : “Ngươi thông minh, ngươi ?”

“Chúng quá đông,” Tạ Tử Ân suy nghĩ một lát: “Chia hành động?”

“Ngươi ngốc ,” Ôn Sương Bạch chỉ Ngân Huyền đang híp mắt ngắm trăng đầu cầu gần đó: “Đại sư luôn một , Nhẫn Trữ Vật của cũng vẫn lành lặn kìa.”

Tạ Tử Ân: “.”

“Kìa…” Lục Gia Nghiêu quanh bỗng mắt sáng lên, vẫy tay về phía lầu hai một nhóm cách đó xa: “Thiên Lí!—Tiểu Li!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-chong-phao-hoi-hom-nay-muon-lam-giau/chuong-100.html.]

Nghe , Ôn Sương Bạch qua.

Đó là Lầu hai của một quán rượu trông đắt tiền bên bờ sông đối diện. Đám tiểu yêu tinh Ngọc Tê Cốc đang ở đó.

“Cái cũng thấy ?” Lý Chước Hoa ngước mắt đ.á.n.h giá hồi lâu: “Mắt Tam Thổ sư dùng thật.”

Đằng nào rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, mấy theo Lục Gia Nghiêu qua. Đám tiểu yêu tinh Ngọc Tê Cốc cũng thình thịch chạy xuống, một nhóm ở cửa quán rượu tán gẫu.

Tiểu nhị của quán rượu cạnh đó, chằm chằm họ.

Ngọc Tiểu Li khổ, nhỏ giải thích: “Họ sợ chúng ăn xong trả tiền bỏ chạy đó.”

“Sao ?” Lục Gia Nghiêu tò mò hỏi.

Phía , ba con tiểu yêu tinh khác ngượng, đẩy Ngọc Thiên Lí.

Ngọc Thiên Lí bước , tức giận giải thích: “Khi chúng dạo phố nãy, Nhẫn Trữ Vật trộm! Hơn nữa, cả năm chúng đều trộm!”

“...?” Ôn Sương Bạch khó hiểu, chiếc Nhẫn Trữ Vật bên hông , đám tiểu yêu tinh đối diện.

Sao thế, chỉ họ là trộm?

Tạ Tử Ân—vị học bá đỗ trường Y với danh hiệu Thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên— thể thừa nhận cũng nghĩ , nhíu mày hỏi: “Các ngươi trộm ở ?”

Ngọc Thiên Lí: “Ngay chợ đêm phía đó! Các ngươi ngàn vạn đừng , cũng đừng mang Nhẫn Trữ Vật!”

Năm mới dạo từ chợ đêm về: “…………”

Thẩm Hạc Phong đột nhiên thấy ông trời bất công với , hâm mộ : “Vận may các ngươi thật đấy.”

Năm con tiểu yêu tinh Ngọc Tê Cốc: “??”

“Vậy giờ các ngươi ?” Lục Gia Nghiêu quan tâm hỏi.

“Chúng gửi tin nhắn Huyền Thiên cho Tiểu Quy sư , bảo mang Linh Thạch tới tìm chúng .” Ngọc Tiểu Li giải thích: “ Tiểu Quy sư đường quá chậm, chúng dạo đói bụng, nên tìm đại một quán rượu để ăn… Tiểu Quy sư ! Ở đây!”

Trong đám đông, một thiếu niên rụt rè đang chậm rãi bước về phía quán rượu.

Bỗng nhiên, khựng , vẻ mặt hoảng sợ, ném Nhẫn Trữ Vật về phía Ngọc Thiên Lí, vụt một cái chạy biến mất thấy tăm .

Ngọc Tiểu Li ngây , lẩm bẩm: “Ta từng thấy Tiểu Quy sư chạy nhanh như …”

Thẩm Hạc Phong vẫy tay định chào Rùa Đen vẻ mặt mất hứng buông tay: “Ai, vốn định bồi dưỡng chút tình cảm lúc sinh thời…”

Mà Ôn Sương Bạch chiếc Nhẫn Trữ Vật vàng lấp lánh tiểu Rùa Đen ném tới, sáu chiếc Nhẫn Trữ Vật rẻ tiền nhất (giá quá 500 Linh Thạch) bên hông họ, đột nhiên hiểu .

Khốn nạn, kẻ trộm, còn chê tiền bao của họ rách rưới ư? Rốt cuộc chút đạo đức nghề nghiệp của kẻ trộm !

Ôn Sương Bạch tức chết, lập tức kéo cả nhóm, từ biệt Ngọc Tê Cốc, hùng dũng oai vệ thẳng đến cửa hàng chuyên bán Nhẫn Trữ Vật cao cấp mà nàng thấy đó.

Rất đắt, hoa lệ.

Cái rẻ nhất cũng một vạn Linh Thạch một cái.

Đương nhiên, đó lý do Ôn Sương Bạch chọn cửa hàng . Lý do là—

“Bao đổi trả vô điều kiện trong bảy ngày là thật ư?”

Nhân viên cửa hàng sắc mặt phức tạp: “...Đương nhiên.”

“Lấy cho một chiếc Nhẫn Trữ Vật mà cho dù tu sĩ tự bạo cũng phá dù chỉ một vết.” Ôn Sương Bạch .

Nhân viên cửa hàng mang năm mẫu. Ôn Sương Bạch chọn chiếc rẻ nhất, thanh toán 50 ngàn Linh Thạch, yên tâm truy vấn: “Nếu trong bảy ngày hỏng, các ngươi sẽ từ chối đổi chứ?”

“Mẫu bảo hành nửa năm, hỏng là bồi thường,” Nhân viên cửa hàng .

“Các ngươi đến lúc đó sẽ nuốt lời chứ?” Ôn Sương Bạch vẫn yên tâm, 50 ngàn Linh Thạch đấy!

“Đương nhiên là .” Nhân viên cửa hàng im lặng, với vẻ mặt ‘rốt cuộc cô đang ’, : “Chúng Thanh Linh Sơn lưng đó, Sương Bạch sư !”

Ôn Sương Bạch: “……”

Ôn Sương Bạch tươi, thở phào: “Sớm , thế thì yên tâm .”

Nhân viên cửa hàng: “……”

Quả nhiên, khi đổi sang Nhẫn Trữ Vật 50 ngàn Linh Thạch, đầy nửa canh giờ, đoàn Thanh Linh Sơn như ý nguyện trộm.

Ôn Sương Bạch gần như mừng phát : “Cuối cùng cũng tới!”

 

“Thành công!” Ở một góc hẻm phố ẩn nấp, một nam tử đoàn Ôn Sương Bạch đang giận dữ giậm chân từ xa, đắc ý : “Đệ tử Thanh Linh Sơn cũng chỉ thế!”

“Cường ca xem họ kìa, tức đến méo cả mặt! cũng , Nhẫn Trữ Vật mới mua chúng lấy , đáng lẽ tức!”

“Ha ha ha, Cường ca quả hổ là Thần Trộm một của Ẩn Nguyệt Lâu chúng !” Đám tiểu phụ họa: “Cường ca mà tham gia Đại Bỉ Huyền Thiên, còn gì đến phần bọn họ? Vị trí Quán Quân của Đại Bỉ chắc chắn thuộc về Ẩn Nguyệt Lâu chúng !”

“Tiểu tử ngươi lý.” Nam nhân gọi là Cường ca thuần thục phá vỡ Nhẫn Trữ Vật. Hắn liếc bên trong, chỉ thấy lấy một viên Linh Thạch, mà chứa hơn hai mươi viên hạt châu màu vàng kim rực rỡ lấp lánh.

“Cường ca, đây là gì?” Mấy trộm từ bé, thấy vô thiên tài địa bảo, nhưng từng gặp thứ .

“Không .” Cường ca trong lòng cũng thắc mắc. Hắn cầm một viên. Kim châu tử nặng tay, cân thử trong lòng bàn tay thì thấy trĩu nặng, hơn nữa còn thoáng lộ thở tầm thường. Hắn khẳng định : “Tóm đồ tầm thường. Lát nữa mang về Ẩn Nguyệt Lâu nhờ Lâu Chủ giám định!”

Mấy gật đầu. Dựa bộ pháp và khả năng ẩn nấp tu luyện, họ kiêu ngạo và chuyên nghiệp tiếp tục việc. Cho đến khi đêm khuya yên tĩnh, đường ít giàu qua , họ mới thắng lợi trở về.

Sáu Ôn Sương Bạch vờ về Thanh Linh Viện, nhưng nửa đường lén lút rẽ vòng, trốn trong bóng tối để theo dõi.

 

Loading...