"Hả, cầu hôn?" Tô Mai kinh ngạc nhướng mày, trong lòng thầm thán phục chồng thật kiêu ngạo!
Rất quyết đoán, quả quyết!
"Ừ." Vì thế ông cụ đắc ý suốt nửa cuộc đời trong cái nhà . Mỗi khi ai ông xứng với bà là ông hơn ha hớn hở kể chuyện lúc : "Chân của khỏe. Hồi còn thanh niên bà bảo vệ đồng đội khỏi thành, vì dẫn truy binh nên trượt chân ngã xuống hố băng." Khi tìm thấy thì đôi chân bà đông cứng , duỗi .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chữa trị mấy chục năm nhưng vẫn khó khăn.
Tô Mai im lặng, cô thử đầu gối Tư lệnh Giang một , suýt chút nữa khiến Triệu Khác nghi ngờ. Bây giờ cô điều trị cho bà Giang vô cùng rộng lượng thì cũng dám tay, huống hồ ở đây.
"Anh cả là Triệu Trác, hơn bốn tuổi." Triệu Khác tiếp tục : "Sau khi thương xuất ngũ thì việc ở đồn cảnh sát thành phố Bắc Kinh. Chị dâu cả Dụ Lam là hàng xóm khi chúng ở Lô Thị, giải phóng ba chị của chị đều đến Hồng Kông, chị vì cả mà ở . Bây giờ chị đang giảng dạy ở trường Đại học sư phạm Bắc Kinh, là khiêm tốn lễ độ, em chuyện gì tiện với thì thể liên hệ với chị ."
Tô Mai khỏi cảm thán, ngày hôm qua cô xem thư đều đơn giản, nhưng ngờ hai . Hy vọng vài năm đừng xảy chuyện gì thì mấy.
"Chị dâu thứ hai thì ?"
"Chị dâu thứ hai Tịch Nam là bạn học của hai, đầu năm nay chị với hai đưa đứa con trai mười một tuổi là Triệu Chương nhập học theo lời mời của trường Đại học quân sự Băng Thành."
Trường Đại học quân sự Băng Thành!
Tô Mai nhíu mày, cô một ông chú nghiệp từ trường , cho nên một chút về lịch sự của nó.
Nếu như cô nhớ nhầm thì hai năm nữa giáo viên Liên Xô sẽ rời khỏi ngôi trường , bao lâu nữa sẽ phá bỏ trường để xây .
Dù lịch sử của nó quá dài, nhưng hiện nay nó là học viện kỹ thuật quân sự tổng hợp diện duy nhất thế giới hội tụ đủ ba quân chủng lớn là hải quân, lục quân và quân, nhiều binh chủng và hàng chục chuyên ngành chuyên môn, nghiên cứu khoa học và giảng dạy.
"À đúng ." Triệu Khác : "Nhà cả hai đứa con, đứa con trai lớn là Triệu Sâm, năm nay mười hai tuổi. Cô con gái nhỏ là Triệu Quân, năm nay tám tuổi."
Tô Mai thu vẻ mặt , ghi nhớ thông tin đó : "Ngày hôm qua chị gửi nhiều quà đến, chúng gửi một ít quà đáp lễ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-190.html.]
Triệu Khác: "Không gửi cả, dù đều nơi chúng đang ở là vùng núi hẻo lánh nghèo khó gì."
Tô Mai núi đồi bao phủ bởi màu xanh ngoài sân: "xùy" một tiếng: " là nên cho xem Thiển Bắc của chúng , cái gì mà vùng núi hẻo lánh chứ."
Bởi vì nơi thiếu nước trầm trọng, vì thế nên đến cả rau dại cũng khô cằn nứt nẻ, huống hồ là măng tre, nấm là cá.
Triệu Khác: "Đợi tích cóp ngày nghỉ dài hạn sẽ đưa em và các con về đó thăm."
Tô Mai im lặng, thật thì trong lòng cô thích nơi đó. Không vì lý do gì khác, chỉ là vì cô là nguyên chủ, sợ thể nào hòa hợp với gia đình đó và tự bại lộ.
"Để hẵng ." Tô Mai khẽ thở dài, giỏ trúc chân : "Đợt mưa , nấm núi mọc . Em tranh thủ hái một chút phơi khô, nhờ sĩ quan hậu cần giúp em mua một ít ốc khô, cá ướp muối, rong biển, gửi một chút cho ba , chị dâu cả và chị dâu hai của nhé?"
"Ừ, em xem , chú ý đừng để mệt."
Ăn sáng xong, Triệu Khác cõng Triệu Cẩn, bế Tiểu Hắc Đản, đưa Lâm Niệm Doanh đến nhà họ Vương.
Tô Mai chia tay họ ở chân núi, xách giỏ trúc, bế Tiểu Du đến nhà ăn nông khẩn.
Khi Tô Mai đến đúng lúc sĩ quan hậu cần cũng ở đó.
"Sĩ quan hậu cần." Tô Mai : "Hai ngày tới phái đảo ?"
"Đảo , cô chuyện gì ?"
"Vâng." Tô Mai đặt giỏ trúc xuống, : "Chẳng khi chúng kết hôn, đồng chí Trương Hạ Sơn tặng một con dê núi đen ? chuẩn một ít quà đáp lễ, nếu như phái đến đó thì đưa cho giúp ."
"Không cần nhờ mang đến ." Sĩ quan hậu cần : "Lát nữa bên đảo sẽ đến đây."
"Đưa cái gì ?" Có một chiến sĩ vui vẻ .
"Đưa cá." Sĩ quan hậu cần : "Chẳng bây giờ mưa ? Hôm qua họ đánh cá bán hết nên để rẻ hơn cho chúng ."