Lâm Niệm Doanh vội vàng theo: "Lý luận tri thức của bọn cháu cao hơn thực tiễn, việc ."
"Lý luận kết hợp với thực tiễn nha, cố lên! Chỗ giao cho hai đứa, cho đàng hoàng ." Lưu Văn Hạo vỗ vai hai bé, xoay thoải mái rửa mặt, bế Tiểu Du nhi lên vui vẻ nhấc bé lên cao mấy .
Triệu Khác buông sọt tre, cong môi liếc mắt Tiểu Hắc Đản chạy cửa lớn vui đùa, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh lao động ánh mặt trời.
Tô Mai đưa chén cho , cùng ngoài cửa với : "Sao hôm nay hai tên nhóc cần mẫn thế?"
Bình thường ở nhà thấy bọn nó việc nhà mấy .
"Muốn học thể hiện như Niệm Huy, kết quả nhanh trí như thằng bé." Triệu Khác uống một ngụm : "Bị Văn Hạo bắt lấy cu li."
"Niệm Huy nhanh trí!" Tô Mai một lời khó hết : "Thằng bé cảm thấy chơi vui ."
"Biểu hiện mong của bản lúc là thu , khá !" Nói thật, trong mấy đứa bé Triệu Khác thích nhất tính cách của Tiểu Hắc Đản, còn nhỏ mà chịu khổ, hưởng phúc, chơi vui cũng đường về, tương lai cần quá lo lắng, tự bé cũng thể bước con đường rộng thênh thang.
Phần lớn sân nhà họ Lưu trồng bắp, chỉ còn phần đất ở cạnh cửa là đất cứng dễ trồng nên còn để .
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Khác uống xong, qua cầm lấy cây cào trong tay Lâm Niệm Doanh, đến nửa tiếng hỗ trợ đào xong.
Lưu Gia Thịnh cầm cái cuốc nhỏ theo ở phía , gõ vỡ mấy cục đất kể tình hình các nhà trong dòng họ cho .
Để giao tiếp cũng đường ứng phó.
Mười giờ, Triệu Khác vứt chìa khóa xe cho Lưu Văn Hạo, để đưa Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đến nhà ga đón , còn mang theo chút đồ hải sản đến nhà tộc trưởng với Lưu Gia Thịnh.
Vốn dĩ Tô Mai cũng cùng, kết quả định cửa, bác gái hai, bác gái ba của hai Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn, thấy Tiểu Hắc Đản, Tô Mai tới nên mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đến đây.
"Tiểu Mai." Bác gái hai kéo tay Tô Mai xúc động cảm ơn: "Hai đứa nhỏ phiền con quá, quá phiền con ! Con , khi con đến chai dầu trong nhà đổ Minh Trạch cũng đường cầm lên. Bây giờ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-320.html.]
Bác gái hai vui vẻ đến khép miệng , giọng cảm thán: "Bác về mượn chút thôi là trong nhà đồ ăn nấu sẵn . Buổi sáng còn cùng nấu cháo cho bác, trong nhà ngoài sân quét dọn sạch sẽ... Nếu là lúc đến nghĩ bác cũng dám nghĩ."
"Không ngờ thật đấy!" Bác gái ba cũng : "Trước Minh Hàn còn gấp quần áo, bây giờ mấy đứa đến nhà bác xem thử xem, thằng bé tự dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp cái sân nhỏ của nó, đồ vật sắp xếp ngăn nắp."
Tô Mai : "Cháu còn sợ hai bác sẽ con trai dạy quét dọn nấu cơm gì cơ."
"Dạy !" Bác gái hai : "Không học cái , thì thằng bé mỗi ngày bác về mà còn giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp cực đến mức nào."
"Con trai độc lập chút mới ." Bác gái ba tiếp: "Lúc Minh Hàn với bác, nghiệp báo danh tham gia đội xây dựng ở phía Tây. Lúc đó trong lòng bác nghĩ, con trai ngốc đến cả bản còn chăm sóc , đến phía Tây gây phiền phức cho khác tệ, xây dựng nữa thì khác gì mơ mộng hão huyền. Bây giờ thằng bé đến câu cũng thể tự chăm sóc cho chính , tổ quốc lớn như , dù đến bác cũng sẽ buông tay ủng hộ."
Anh ba Tô với vợ là Vương Xuân Ni sinh một trai một gái, con trai Tô Triết mười ba tuổi, nữ nhi Tô Tuyết mười một tuổi.
Hai đứa nhỏ xuống xe, Tô Mai chớp mắt thấy hai cái đầu trọc bóng loáng, hơn nữa làn da đen, thật sự đen bóng.
"Mợ!" Tô Triết thấy Tô Mai ở cửa là hai mắt sáng ngời, hề cảm thấy xa lạ chạy đến đó.
Triệu Khác theo Lưu Gia Thịnh từ nhà tộc trưởng tới, chân rảo bước tiến ngõ nhỏ. Anh từ xa thấy cảnh giật chạy đến, vội vàng lao tới đuổi theo, túm chặt lấy quần áo Tô Triết từ phía .
"Loẹt xoẹt" một tiếng, chiếc áo lót cũ kĩ xé rách.
Tô Triết lảo đảo ngã nhào về phía , Triệu Khác duỗi tay kéo lấy lưng quần bé.
"Xoẹt" một tiếng, dây lưng quần dứt, ngã sấp về phía cầu thang.
Triệu Khác vội duỗi tay nắm lấy cánh tay bé.
Sau đó thấy, quần Tô Triết xoẹt một cái tụt xuống tận mắt cá chân, lộ cái m.ô.n.g trống trơn với con gà con ở phía .
Tô Mai .
Triệu Khác lườm cô: "Nhắm mắt!"