"Anh cũng sắp đến bệnh viện ?", Thái Giai Vi buồn , : "Chỉ là xa một đêm thôi mà..."
Triệu Khác liếc cô một cái, nhẹ : "Bệnh tim thức khuya."
Thái Giai Vi đưa tay vỗ vỗ trán, thở dài : " , quên mất là Tiểu Mai bệnh tim."
Thực sự là Tô Mai ngày thường khác gì khỏe mạnh bình thường, thậm chí còn thu dọn đồ đạc để nhanh hơn hầu hết các quân tẩu.
Sau khi ăn tối, Mạnh Tử Hành sang nhà với bọn trẻ qua đêm. Triệu Khác cầm chăn cùng một lon nước đường nâu và trứng, đến bệnh viện ánh trăng.
Khi đến, Tô Mai đang cho đứa bé uống canh gà, canh là bà Vương nhờ nhà ăn hộ.
"Sao đến đây?", thấy , Tô Mai vô cùng ngạc nhiên, nhưng sợ đứa bé thức giấc, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy ai đang trông bốn đứa bé ở nhà ?."
Triệu Khác liếc bát canh trong tay cô, gật đầu với bà Vương bên cạnh như chào hỏi, đặt đồ xuống rửa tay, cầm cái bánh bên cạnh lên, bẻ ngâm nước canh cho cô: "Anh nhờ phó đoàn trưởng Mạnh sang trông bọn chúng."
"Ồ.", Tô Mai cảm thấy yên tâm hơn, xúc một miếng bánh, múc canh cho miệng, : "Lát nữa định về nhà ?
"Anh ở đây cùng em.", Triệu Khác bẻ một miếng bánh nữa, cầm lấy thìa trong tay cô, bưng bát lên cho cô ăn: "Đứa nhỏ thế nào ?"
Tô Mai kéo áo rộng thùng thình cho xem, : "Khá hơn nhiều ."
Triệu Khác qua một cái, đó ngẩn , đầu tiểu đoàn trưởng Vương đang mở cửa tiến .
Tiểu đoàn trưởng Vương vô thức sờ sờ mặt , hỏi: "Trên mặt dính gì ?"
Triệu Khác chậm rãi phun một chữ: "Xấu!"
Một đứa trẻ xí như là vì nó quá giống bố.
Bà Vương che miệng : "Đứa bé nào sinh cũng đều như , ba ngày, thể . Bảo đảm sẽ khác hẳn."
Vừa bác sĩ Tần và trưởng khoa cùng đến xem, tình hình so với buổi chiều cũng khá hơn một chút. Một chút cải thiện khiến bà Vương thấy hy vọng, và một nụ hiện khuôn mặt của bà.
Sau bữa tối, bà Vương và tiểu đoàn trưởng Vương sang chăm Trương Ninh ở phòng bên cạnh, để hai trong phòng.
Triệu Khác lau mặt cho Tô Mai bằng khăn tay ướt, đó dùng nước ấm chân cô. Mùa đông phương nam ẩm ướt, Tô Mai tuy rằng sợ lạnh, nhưng thật sự thích cảm giác Triệu Khác cưng chiều, trong lòng ấm áp vô cùng.
"Em ngây ngô gì ?", Triệu Khác bóp má Tô Mạt, nhấc cô lên, : "Lên giường ."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-355.html.]
Tô Mai cẩn thận ôm đứa trẻ lòng: "Anh ngủ , em sợ đè bẹp con bé mất."
"Đừng sợ," Triệu Khác đỡ cô lên giường, đặt chăn bông lưng, ôm cô lòng, nhẹ vỗ về cô: "Có ở đây, ngủ ."
"Ngày mai còn huấn luyện..."
Có trẻ con thế , hai bọn họ nhất định một thức.
Triệu Khác ôm cô dỗ dành: "Ngày mai thể tranh thủ thời gian, đến phòng việc ngủ một giấc."
Tô Mai ngẩng đầu hôn lên cằm , : "Đoàn trưởng Triệu, em bao giờ rằng em hạnh phúc khi kết hôn với nhỉ."
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Khác như nở hoa, lộng lẫy mà lóa mắt.
Buổi tối, trưởng khoa cùng bác sĩ Tần đến kiểm tra, Tô Mai Triệu Khác ôm lòng cũng nên ngủ say gì.
Đứa bé cũng Triệu Khác cẩn thận đặt lên để giữ ấm.
Vị trưởng khoa cẩn thận bắt mạch cho đứa bé, đó đằng khác.
Tô Mai động tĩnh, liền lật , vô thức sờ hướng Triệu Khác, Triệu Khác vươn tay nắm lấy tay cô: "Không , ngủ ."
Tần Nghiêu tò mò liếc Tô Mai Triệu Khác che chắn phía , vươn tay kiểm tra mạch của đứa trẻ, nghiêng đầu với trưởng khoa: "Mạch còn mạnh hơn lúc nãy."
"Ừm." , Trưởng khoa gật đầu, đưa tay về phía Triệu Khác, : "Đưa cổ tay cô cho ."
Triệu Khác đang nắm tay Tô Mai, đưa cổ tay của cô .
Tay trưởng khoa đặt ở cổ tay Tô Mai một lúc: "Khôi phục , tiếp tục."
Sau đó, ánh mắt rơi đứa nhỏ Triệu Khác: "Cậu thích trẻ con, nhưng cũng thể vội vàng , còn để ý đến sức khỏe vợ nữa."
Triệu Khác gật đầu, khi trưởng khoa và bác sĩ Tần rời , mới cẩn thận mở áo , liếc đứa trẻ tay , ừm, vẫn như .
Sờ sờ cằm, Triệu Khác khỏi tự hỏi, với bộ dạng của và Tiểu Mai, chẳng lẽ sinh một đứa trẻ xí như ?
Vừa định cho một câu trả lời hảo trong lòng, làn da nâu đen của Tiểu Hắc Đản chợt lóe lên mắt . Triệu Khác thở dài vuốt trán, quên , sinh thêm một đứa con trai .
Con trai mà thì thành vấn đề, nhưng con gái nếu chắc chắn sẽ tự ti. .