Tô Mai ở bệnh viện để chăm sóc nên hai ngày mà vẫn về nhà, Tiểu Hắc Đản yên, khi tan học về nhà thấy Tô Mai , bé quyết định xách cặp khỏi nhà.
Tiểu Du thấy, bé vội vàng trượt khỏi lưng Triệu Cẩn vội vàng chạy theo gọi: "Anh Tiểu Hắc Đản, thế?"
"Đến bệnh viện tìm ."
"Em cũng , em cũng tìm , chờ em chút..."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh yên tâm nên cũng vội vàng đuổi theo.
Dọc đường , hai phiên cõng Tiểu Du, đến khi đến bệnh viện, dù đang là mùa đông nhưng cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
Bà Vương đau lòng lấy khăn lông khô lau mặt cho từng , đó cởi nút quần áo để xoa hai bọn họ.
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh." Bà Vương sờ đồ lót ướt đẫm mồ hôi của hai : "Hai con cởi áo lót , để bà cầm ngoài hong khô các con mặc ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Họ đang ở lầu một, khí trong núi ẩm ướt nên thể giặt đồ lót , bà Vương bảo viện trưởng lắp một cái lò nhỏ ở cửa cho tiểu đoàn trưởng Vương để nấu cháo, sẵn tiện cũng để hong khô đồ.
Sau khi cả hai mệt rã rời, nóng cũng dần bay , quần áo dính sát lạnh, họ nhanh chóng lời cởi áo khoác, áo mỏng, áo len đưa áo lót bên trong cho bà Vương, đó vội vàng mặc quần áo .
Bà Vương nhận lấy áo lót quét mắt hoa văn thêu áo len của họ, hỏi Tô Mai: "Ai thêu áo thế? Trông quá."
Tô Mai đang nhẹ nhàng vén một góc quần áo lên để Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du em gái, thì ngẩng đầu : "Dì tư và dì năm ở Hoa Thành ạ."
Hai vẫn đan áo len và quần len cho các cháu.
Tô Mai cởi chiếc áo khoác xộc xệch của Tiểu Du vuốt thẳng chiếc mũ len đầu Tiểu Hắc Đản , đó tiếp: "Áo quần len là của dì hai với dì ba , áo khoác ngoài và quần là do dì sáu, dì bảy mua cho, giày bông là do chị dâu của con ở quê xong gửi lên, còn mũ len là của chị dâu ở thủ đô gửi tới ạ."
Bà Vương cầm quần áo ngoài : "Bốn đứa bé nhà con đúng là hạnh phúc, nhiều thương như ."
Không giống với con cháu nhà bà , chỉ họ hàng của Trương Ninh mới thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-356.html.]
Bà Vương nghĩ nghĩ đầu bốn đứa bé vây quanh Tô Mai, trong lòng khựng , bà dừng bước : "Tiểu Mai, để cháu nhà bác nhận cháu nuôi ?"
"A!" Tô Mai sửng sốt một chút, đó : "Được ạ."
Bà Vương thấy cô hào phóng như thì run sợ: "Cháu thương lượng với trung đoàn trưởng Triệu ..."
"Bác ơi." Tô Mai cắt ngang lời bà : "Lúc bác để cháu xuất giá, trong lòng cháu coi bác như nuôi của , Triệu Khác cũng nghĩ như ." Không thì bọn họ thể yên tâm như , mỗi khi đến mùa hoặc chuyện gì, họ đều gửi bốn đứa bé đến nhà bà , để bà chăm sóc bọn nhỏ.
Hốc mắt bà Vương nóng lên, : "Con bé ..."
Lời còn dứt, bà vội vàng xoay ngoài.
"Mẹ!" Tiểu đoàn trưởng Vương mới tan vội vã chạy tới đây, thấy ngoài phòng bệnh lau nước mắt từ phía xa xa khiến sợ hết hồn: "Mẹ ? Tiểu Niếp ..."
"Không . Ai, con nhỏ tiếng chút ." Bà Vương vội tiến lên đón , khoác tay áo : "Mẹ đang vui."
"Vui?" Tiểu đoàn trưởng Vương nghi ngờ , đó hưng phấn : "Tiểu Niếp thoát khỏi tình trạng nguy kịch ạ?"
"Chậc!" Bà Vương sửng sốt một chút gật đầu: "Tình trạng của con bé hơn ngày hôm qua, viện trưởng rằng với tình hình hiện tại, hơn nửa tháng nữa là thể xuất viện."
"Thật ạ!" Tiểu đoàn trưởng Vương ngạc nhiên mừng rỡ xoay một vòng, chỉ lập tức gặp con gái : "Đồng chí Tô vẫn đang chăm con bé ạ?"
"Ừ. Mẹ đang định là tối nay con ở chăm con bé để Tiểu Mai về nhà nghỉ ngơi chút , con bé ở đây suốt hai ngày , trung đoàn trưởng Triệu tới đây cũng nghỉ ngơi đầy đủ, huấn luyện vất vả như , còn thấy đau lòng."
"Mẹ." Tiểu đoàn trưởng Vương nhíu mày: "Sao cái giọng điệu của giống như cha vợ đang với con rể ?"
"Ha ha..." Bà Vương vỗ vai con trai: "Nghe rõ ràng đến ? Mẹ mới chính thức kết nghĩa với Tiểu Mai."
"Nói nghĩa là con em gái ạ!" Tiểu đoàn trưởng Vương hưng phấn nhảy trong sân một cái, đó chống nạnh : "Ha ha... Vậy là Triệu Khác còn gọi con một tiếng ' hai'!"
Bà Vương: "..."
Triệu Khác mới tới khi tan : "..."