Tô Mai kinh ngạc nhíu mày, tiến lên hai con từ chối thì Triệu Khác giữ tay .
"Nghe và chị dâu." Trong nháy mắt, Triệu Khác suy nghĩ nhiều, trong tay và chị dâu nhiều của hồi môn, những trong nhà mà ngoài chuyện cũng ít. Thế nên, tài sản trong tay hai họ chỉ thể đặt Niệm Huy, Niệm Doanh danh nghĩa là hai đứa trẻ mô côi cha là liệt sĩ mới là an nhất.
"À, đúng ." Tần Thục Mai định tâm trạng,"Tiểu Lan, con giúp đối chiếu sổ sách hồng bao trong tay của Tiểu Cẩn, Tiểu Du, cho thêm hai phần hồng bao của Tiểu Chương, Tiểu Sâm và Tiểu Quân."
"Mẹ, như ạ." Tịch Nam phản ứng , liếc Tô Mai một cái,"Tiểu Chương là cháu trai của , Niệm Doanh, Niệm Huy cũng chỉ là em trai em gái..."
"Rầm" một cái, Triệu Nho Sinh đập cái chén trong tay lên bàn, ánh mắt ông Tịch Nam mang theo sự dò xét và sự tức giận khó nén.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tịch Nam dọa đến mức cả run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, dám thêm lời nào nữa.
"Cha 15 tuổi tòng quân." Triệu Nho Sinh rời mắt khỏi Tịch Nam, liếc về phía ba em,"Miếng cơm nóng đầu tiên ăn là do đồng đội cho, bộ quần áo ấm đầu tiên mặc là do quân đội phát. Cha từng cứu đồng đội, cũng từng đồng đội kéo từ chỗ chết. Ba em các con từ nhỏ theo cha lớn lên trong quân đội, thằng cả từng tham gia quân đội, thằng út bây giờ vẫn ở trong quân ngũ. Các con xem, thế giới , thể để cho các con giao phó hậu bối, giao phó mạng sống của ngoài chiến hữu thì còn ai nữa? Tình đồng chí dù là bao nhiêu m.á.u xương cũng thể so sánh . Đời của họ trong mắt các con thể trở thành ngoài cơ chứ?"
Triệu Dần ông cụ đến mức hai mắt cũng run, chân mềm nhũn suýt chút nữa là ngã xuống.
Triệu Trác ghét bỏ , nghiêng đầu sang một bên.
Triệu Khác vuốt ve tay của vợ , những mảng bụi nhỏ bám tường, cực kỳ chăm chú.
"Cha cần đây các con nghĩ như thế nào, ngày hôm nay cha chính thức với , Lâm Niệm Danh, Lâm Niệm Huy chính là cháu của Triệu Nho Sinh. Trong lòng cha..." Ánh mắt ông đảo qua một lượt các con cháu trong nhà,"Hai đứa trẻ khác gì Triệu Sâm, Triệu Chương, Triệu Cẩn, Triệu Du. Số tiền cha gửi trong ngân hàng, theo mối quan hệ, Triệu Sâm, Triệu Chương chắc chắn sẽ phần, mấy đứa sẽ thiếu một xu."
Triệu Sâm buông món đồ chơi mới lắp một nửa xuống, vẫy tay về phía Triệu Cẩn và Niệm Doanh.
Tiểu Du ở trong lòng Tần Thục Mai sợ hãi kéo ống tay áo của Tiểu Hắc Đản,"Anh nhỏ."
Tiểu Hắc Đản đang hồng bao trong tay, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, thấy tiếng gọi thì liền nhét hồng bao túi, vỗ vỗ tay bé: "Không sợ, nhỏ ở đây."
"Ông nội." Triệu Quân mím môi ,"Ông bỏ quên cháu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-cua-nam-chinh-trong-sinh/chuong-387.html.]
Triệu Nho Sinh vội : "Là ông nội đúng, ông nội nữa nhé." Triệu Nho Sinh đưa mắt về phía ,"Trong lòng của cha, Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Duy giống như Triệu Quân, Triệu Chương, Triệu Cẩn, Triệu Du, đều là cháu trai cháu gái của cha, gì khác biệt cả, hiểu hết ?"
Triệu Trác chụm hai chân , cung kính chào theo kiểu quân đội,"Đã rõ!"
"Đã, rõ." Triệu Dần ngập ngừng .
Tịch Nam khó chịu, vành mắt đỏ lên.
Triệu Chương mười một tuổi , hiểu rõ lời của ông nội chủ yếu là đang mỉa mai của , mà của ... chỉ là giúp đòi hai cái hồng bao,"Mẹ."
Tịch Nam nắm lấy tay của con trai, càng nắm càng chặt, càng nắm càng chặt.
Triệu Chương đau đến mức căng cứng nhưng bé dám, cũng nỡ rút tay .
"Được ." Tần Thục Mai khoát tay,"Mau chóng dọn dẹp đồ đạc , chúng bắt đầu ăn cơm."
Tiểu Hắc Đản ôm Tần Thục Mai, dắt tay Tiểu Du đến mặt Tô Mai,"Mẹ, đồ của con ?"
Tô Mai chỉ cái rương ở một bên, về phía chồng bên cạnh: "Triệu Khác, xem chúng ở , tiên đưa lễ vật của chúng , em giúp các con sắp xếp đồ đạc."
"Ừ." Triệu Khác buông tay Tô Mai , chuyển hai cái rương lên lầu.
Triệu Trác và cảnh vệ cũng chuyển mấy cái rương mà hai đem đến cho lão Nhị lên phòng ngủ.
Du Lan chào hỏi bảo mẫu, múc nước rửa tay cho các con tự bừng đồ ăn lên.
Tiểu Hắc Đản mở cái rương, lấy một thanh chocolate mà bản giấu kỹ, lạch bạch chạy đến bên Triệu Nho Sinh và Tần Thục Mai,"Ông nội, bà nội ăn kẹo, kẹo ngọt, ăn sẽ tức giận nữa."
"Cảm ơn Niệm Huy."