Đường Noãn thấy lạ, chống khuỷu tay lên bàn, ngạc nhiên bà: “Mẹ, chuyện gì ?”
“Không gì, gì, ăn cơm , ăn là nguội hết đấy.”
Vất vả lắm mới mượn ống nước của nhà hàng xóm, nấu ăn dùng củi, ăn hết thì tiếc lắm.
Vừa , Tô Khinh Uyển hỏi Thẩm Thời Dịch: “Món ăn hợp khẩu vị ?”
“Tay nghề của vợ sánh ngang với đầu bếp nhà hàng.” Thẩm Thời Dịch ứng đối trôi chảy.
Đường Noãn nhận , cách trò chuyện với lớn tuổi.
Tô Khinh Uyển mím môi, nụ thể hiện ngoài, liên tục gắp thức ăn cho : “Thích ăn thì ăn nhiều .”
Đường Noãn thấy rõ, cô đang gượng gạo .
Lòng cô chua xót, diễn tả cảm xúc như thế nào.
Tô Khinh Uyển ăn một miếng cơm, ngập ngừng : “Thời Dịch, công ty của con chắc bận lắm ?”
Thẩm Thời Dịch gật đầu: “Cũng tạm ạ.”
“Con là tổng giám đốc của mấy tập đoàn lớn, ngoài mấy ngày , công ty con quản lý , ăn xong thì về sớm .” Tô Khinh Uyển ăn một miếng cơm, ánh mắt hề tiêu cự.
Thẩm Thời Dịch tưởng bà đang đuổi khéo, vẻ mặt sững : “Vậy con đưa Đường Noãn về cùng.”
Giọng điệu đổi, nhưng thái độ kiên quyết.
Đường Noãn giật , vội vàng : “Anh về , em đợi xong lễ cúng thất tuần cho bà, cùng thu xếp xong xuôi sẽ về .”
Ngừng một chút, cô áy náy : “Chuyện ly hôn, phiền đợi em một thời gian.”
Tim Thẩm Thời Dịch thắt .
Chưa kịp mở miệng, Tô Khinh Uyển đặt bát đũa xuống: “Ly hôn gì mà ly hôn, thấy hai đứa còn tình cảm với , nên ly hôn như , hôn nhân đừng ly hôn nữa.”
34: Sợ con hối hận
Thẩm Thời Dịch và Đường Noãn đầy ẩn ý.
Đường Noãn sợ khó xử, liền lên tiếng giải vây: “Mẹ, đừng…”
“Mẹ đúng, hôn nhân nên ly hôn.” Đôi mắt Thẩm Thời Dịch đen láy, sâu thẳm, khó đoán hỷ nộ .
Đường Noãn ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-127.html.]
Tô Khinh Uyển với Đường Noãn: “Lát nữa con dọn dẹp đồ đạc, cùng con rể về , ở đây để lo liệu.”
Đường Noãn : “Con tiễn bà xong.”
“Tang lễ xong , còn chỉ là một nghi lễ nhỏ, một ở là .”
“Mẹ…”
Đường Noãn thiết với bà nội, ở đây lâu hơn một chút.
Tô Khinh Uyển thúc giục họ: “Cứ quyết định , ăn cơm nhanh lên, ăn xong , đừng chần chừ nữa.”
Thẩm Thời Dịch ăn hết một bát cơm.
Bát còn ăn hết, Đường Noãn cũng khẩu vị, một bát nhỏ cũng ăn hết.
Tô Khinh Uyển hành động nhanh, lên lầu dọn đồ cho cô, đầy mấy phút xách hai chiếc ba lô xuống.
Đường Noãn hiểu bà đổi thái độ, bèn : “Mẹ, con ở .”
“Bà nội con trời linh thiêng cũng con về, ngoan, về .” Tô Khinh Uyển đưa ba lô cho Thẩm Thời Dịch, tay đặt lưng Đường Noãn đẩy cô cửa.
Gần như là ép cô lên xe.
Cửa xe đóng , Thẩm Thời Dịch hạ cửa kính xe xuống.
Tô Khinh Uyển vẫy tay chào họ: “Về , đừng lo lắng cho , sẽ về một tuần rưỡi nữa.”
Thẩm Thời Dịch gật đầu, tôn trọng và lịch sự.
Xe từ từ lăn bánh, khuất dần.
Đường Noãn thò đầu ngoài cửa sổ, ngôi nhà cũ ngày càng xa, lòng cô như một tảng đá đè nặng, vô cùng khó chịu.
Tô Khinh Uyển ở cửa vẫy tay tiễn họ cho đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm đen nhỏ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Bà cúi đầu, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi, lấy điện thoại soạn tin nhắn cho Đường Noãn.
Tin nhắn “ting” một tiếng.
Đường Noãn cầm điện thoại lên, mở màn hình.
Tô Khinh Uyển gửi tin nhắn: “Con gái, thấy Thẩm Thời Dịch là đàn ông , tuy tính tình nóng nảy nhưng quan tâm đến con, qua chuyện thể thấy, là đáng để con tin tưởng, từ nhỏ con chịu nhiều khổ cực , mong con hưởng hạnh phúc. Nghe lời , nếu thích thì hãy nắm chặt lấy, thử nữa, con hối hận.”
Mũi Đường Noãn cay xè, mắt đỏ hoe.
Cô kìm nén nước mắt, gõ chữ màn hình: “Mẹ, con xứng với , cũng yêu con.”