Nghĩ một lúc, khổ, : "Dù với em cuối cùng cũng ly hôn, lúc quan hệ của chúng cũng lắm."
Đáy mắt Thẩm Thời Dịch cuồn cuộn cảm xúc.
Anh nhíu mày, vẻ mặt chút bực bội, "Em nghĩ chu đáo thật đấy."
Đường Noãn nhận cảm xúc của chút .
Giống như chuyện gì đó, nhưng chuyện của , cô bao giờ hỏi đến.
Trước khi ly hôn hỏi, bây giờ sắp ly hôn , càng hỏi nữa.
5: Yêu cô đến ?
Thấy cô gì, trong mắt Thẩm Thời Dịch thoáng hiện vẻ vui.
Anh đột nhiên tiến gần giường, cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô.
Đường Noãn sững sờ.
Nụ hôn của Thẩm Thời Dịch, dịu dàng cuồng nhiệt mang theo sự chiếm hữu rõ ràng.
Kỹ thuật hôn của khiến Đường Noãn đầu hàng chịu thua, quên mất chuyện họ sắp ly hôn.
Ngay khi cô nhịn đưa tay lên, đáp nụ hôn .
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang động tác của cô.
Lý trí của cô kéo về, lập tức cảm thấy quá hoang đường, hối hận.
Là điện thoại của Thẩm Thời Dịch đổ chuông.
Môi Thẩm Thời Dịch rời , lấy điện thoại , cau mày chút khó chịu, "Lại nữa?"
Đầu dây bên truyền đến giọng hoảng hốt của Khương Minh Huệ, "Thời Dịch, con mau đến đây, Niệm Niệm đẩy từ cầu thang xuống, gãy chân ..."
"Bây giờ con bé đang đau đớn lóc gọi tên con, con mau đến xem nó ..."
Sắc mặt Thẩm Thời Dịch đổi, "Mẹ cứ dỗ dành con bé , để con bé chịu sự điều trị của bác sĩ, con sẽ đến ngay..."
Cúp điện thoại.
Thẩm Thời Dịch Đường Noãn, áy náy : "Niệm Niệm xảy chuyện , qua đó xem ."
Sự tủi của Đường Noãn càng dâng lên.
Kỷ Niệm Niệm xảy chuyện, lo lắng quan tâm.
Còn cô xảy chuyện, trách cô cẩn thận.
Sự đối xử khác biệt một trời một vực, càng chứng minh cho tình yêu và sự thờ ơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-24.html.]
Trong lòng Đường Noãn vô cùng tổn thương, thấy Thẩm Thời Dịch sắp , liền nắm chặt lấy cánh tay , "Em cũng chuyện..."
Thẩm Thời Dịch dịu dàng : "Anh xem một chút sẽ về, em nghỉ ngơi một lát ."
Nếu như đây, Đường Noãn thể sẽ ngoan ngoãn buông tay.
Có lẽ vì tổn thương, suýt chút nữa giữ con.
Cô khỏi âm thầm so bì, "Cô thương, cô sẽ ở bên cạnh, liên quan gì đến ."
Thẩm Thời Dịch mất hết kiên nhẫn, "Đường Noãn, hôm nay em ? Bình thường em như thế."
Nghe câu xem, thật là đương nhiên!
Đường Noãn ngẩng đầu , đôi mắt ướt nhòe, chút bướng bỉnh yếu đuối, "Kỷ Niệm Niệm thương cần , em cũng thương, cũng cần , hơn nữa em còn đang mang..."
Thẩm Thời Dịch căn bản kiên nhẫn cô hết câu, liền gạt tay cô , "Tâm trạng Kỷ Niệm Niệm đang định, đến thì cô sẽ chịu điều trị, Đường Noãn, em đừng loạn nữa."
Nói xong liền hất tay cô , nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Lời Đường Noãn hết, nghẹn trong cổ họng.
Tim cô từng cơn đau nhói, giống như vô sợi dây quấn chặt lấy, đau đến mức rỉ máu.
Nói cho cùng, trong lòng trong mắt chỉ Kỷ Niệm Niệm.
Cho dù cô thai, cũng sẽ quan tâm.
Đường Noãn nghĩ đến đây, trái tim đau đớn đến cùng cực.
Tay cô chậm rãi xoa lên bụng, cứ tưởng còn quan tâm nữa, nhưng vẫn đau lòng nức nở.
Xin con yêu, là vô dụng.
Mẹ giữ ba, thể cho con một gia đình trọn vẹn, xin , xin ...
Tâm trạng Đường Noãn d.a.o động quá lớn, gần đây gặp quá nhiều chuyện.
Khóc một hồi .
Dì Lý ở bên cạnh...
Thẩm Thời Dịch đến nửa đêm mới về phòng bệnh.
Bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, thấy dáng vẻ cô ngủ say, yên tĩnh yếu ớt, tim thắt , nhịn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Giây tiếp theo, Đường Noãn đột nhiên phát tiếng nức nở, giọng mềm mại yếu ớt : "Xin con yêu... xin ..."
Thẩm Thời Dịch sững sờ.
Tay cứng đờ giữa trung, khác với cái tên mà từng thấy, sắc mặt trở nên do dự, cúi xuống, rõ hơn một chút.
tiếng của Đường Noãn càng ngày càng mơ hồ, "Xin... xin ... con yêu..."