“Cô dựa mà bản lĩnh chứ? Không chỉ là một con nhỏ nhà quê thôi , Thẩm Thời Dịch thể cô đùa bỡn trong lòng bàn tay?” Thẩm Quân Hào phẫn nộ bất mãn.
Lăn lộn thương trường mấy chục năm, ông luôn luôn quyết đoán.
Trên thương trường, tuyệt đối thể đến đạo nghĩa, nếu chịu thiệt chính là bản .
Ông ngờ, cuối cùng Thẩm Thời Dịch hành xử theo cảm tính như , giống ông .
Kỷ Niệm Niệm tiếp tục thêm dầu lửa: “Chú Thẩm, chú , chị Đường Noãn hiện tại đang việc ở chỗ Thẩm Ôn Diệu đó, hơn nữa cháu thấy quan hệ của bọn họ thiết, đó chị Đường Noãn gặp chuyện ở Mậu Vân, cũng là Thẩm Ôn Diệu cứu.”
“Nửa đêm, một nam một nữ ở trong khách sạn, ai thể xảy chuyện gì.”
Sắc mặt Thẩm Quân Hào lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ý chẳng là rõ, Đường Noãn và Thẩm Ôn Diệu gian tình ?
Ông nheo đôi mắt âm u , “Ý cháu là, nó và Thẩm Ôn Diệu tư tình?”
Kỷ Niệm Niệm vội vàng phủ nhận: “Chú Thẩm, chuyện cháu dám chắc chắn, chỉ là thôi, tin chú thể điều tra.”
“Trước đó cháu chị Đường Noãn lối sống đắn, xung quanh vây quanh một đám đàn ông, nếu chú Thẩm thử nghĩ xem, chị Đường Noãn theo Thời Dịch, cái gì cũng , tại còn chứ?”
Lời của Kỷ Niệm Niệm đều ám chỉ Thẩm Quân Hào rằng Đường Noãn tư tình với đàn ông khác.
Cô như là vì lo lắng, một khi Thẩm Quân Hào mềm lòng vì chuyện Đường Noãn mang thai, thì cô và Thẩm Thời Dịch sẽ hết hy vọng.
Thẩm Quân Hào mặt đỏ đến tận mang tai, âm trầm : “Nó đừng hòng! Chỉ là một con nhỏ nhà quê, cũng dám giở trò ở đây.”
Nói xong, liền gọi điện thoại cho Thẩm Thời Dịch.
Thẩm Thời Dịch thấy cuộc gọi của ông , sẽ chuyện gì , liền máy.
87: Bị đánh thương
Vừa cúp điện thoại.
Ngón tay Đường Noãn khẽ động, từ từ mở mắt .
Thẩm Thời Dịch thấy cô tỉnh , sắc mặt cuối cùng cũng dịu đôi chút, “Đường Noãn, em tỉnh , bụng còn đau ?”
Nhìn thấy Thẩm Thời Dịch, Đường Noãn lo lắng nắm lấy , “A Dịch, ông nội, ông nội ?”
Cô gần như quan tâm đến đứa bé trong bụng, chỉ một lòng nghĩ đến ông nội Thẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-287.html.]
Thẩm Thời Dịch để cô lo lắng, do dự một chút: “Ông nội nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ , khả năng sẽ tỉnh .”
“Hiện tại, em hãy nghỉ ngơi cho .”
Anh dịu dàng , ngón cái nhẹ nhàng xoa má cô.
Đường Noãn lúc mới nhớ đến đứa bé trong bụng, “Con, vẫn chứ?”
Thẩm Thời Dịch giọng điệu ôn hòa: “Bác sĩ , bảo em nghỉ ngơi cho , cảm xúc d.a.o động quá lớn, thể sẽ gây co thắt.”
Đường Noãn thở phào nhẹ nhõm.
, trái tim vẫn như đá đè nặng, vẫn yên tâm về ông nội Thẩm.
Cô lo lắng : “A Dịch, em thăm ông nội, em gặp ông.”
Thẩm Thời Dịch nhớ đến lời dặn dò của Tiêu Hoài Cẩn, sợ cô kích động quá mức, liền hạ giọng dỗ dành: “Ngoan, ông nội thật sự , cho dù em thăm, cũng nghỉ ngơi cho khỏe .”
“ mà…”
Cô còn gì đó, Thẩm Thời Dịch cắt ngang, “Ông nội vẫn luôn bế chắt, nếu con mệnh hệ gì, ông nội nhất định sẽ đau lòng.”
“Em ngoan ngoãn lời, đợi nghỉ ngơi xong, còn vấn đề gì nữa, sẽ dẫn em qua đó ?”
Giọng của Thẩm Thời Dịch trầm thấp mà dịu dàng, như đang dỗ dành trẻ con.
Đường Noãn cảm thấy lý, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Ông nội vẫn luôn bế chắt mà!
Cô còn kịp đích báo tin vui cho ông nội, thể để ông nội thất vọng.
Thấy cô đồng ý, Thẩm Thời Dịch mới yên lòng.
Bây giờ, thể kéo dài thêm chút nào chút đó.
Dựa theo tình hình của ông nội, e rằng, tỉnh dễ dàng như .
Một lát , Tiêu Hoài Cẩn đến kiểm tra.
Kiểm tra xong, dặn dò: “Đường Noãn, giữ tinh thần bình tĩnh, nếu thai nhi sẽ dễ ảnh hưởng.”
Trong lòng Đường Noãn vốn lo lắng cho ông nội Thẩm.
Tiêu Hoài Cẩn như , cô càng thêm tự trách.