"Vì con của em, em đương nhiên tay!"
Nhân viên bán hàng đều sợ c.h.ế.t khiếp, trốn trong đó dám hó hé.
San San cũng , hai vị đại thần đều dám đắc tội, dứt khoát im lặng.
Thẩm Thời Dịch liếc mắt hai cha con : "Nghe thấy chứ? Nếu con của chuyện gì, Kỷ , sẽ chỉ đơn giản là đánh hai cái ."
Câu của đầy vẻ đe dọa và cảnh cáo.
Kỷ Niệm Niệm chột rụt cổ, mấy quan tâm : "Cuối cùng chẳng ? Chuyện xảy lấy gì, em cô đánh, đau c.h.ế.t , Thời Dịch thể thiên vị như ."
Vừa , tủi nức nở.
"Đủ ." Kỷ Thành Phong quát lớn một tiếng, nghiêm nghị từng , Kỷ Niệm Niệm lập tức câm nín.
Kỷ Thành Phong hôm nay Thẩm Thời Dịch áp chế, mất mặt, mặt đầy vẻ tức giận: "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, cũng xem xem, con trai ngoan mà Thẩm Quân Hào dạy dỗ, thể một mưa gió ."
Ông lời cay nghiệt, nắm tay Kỷ Niệm Niệm rời .
Kỷ Niệm Niệm cam lòng, từng bước ngoái đầu , ánh mắt Thẩm Thời Dịch đều kéo thành sợi, khiến Đường Noãn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Thật là hổ!
86: Tai nạn xe
Sau khi bọn họ rời , cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trong tay Đường Noãn vẫn còn cầm chiếc móc áo lúc nãy đánh Kỷ Niệm Niệm, Thẩm Thời Dịch đầu liền thấy.
Anh mỉm : "Ừm, coi như thông minh, còn cầm đồ đánh."
Mấy , Đường Noãn đều trực tiếp dùng tay đánh, đánh xong tay cũng đau.
Sau đó mỗi đều xót xa, dạy cô tay gì thì dùng cái đó đánh.
Đường Noãn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đương nhiên theo.
Cô tinh nghịch : "Đương nhiên , như thể đánh mạnh hơn một chút, thầy giáo dạy đấy."
Thẩm Thời Dịch lấy chiếc móc áo trong tay cô, đưa cho vệ sĩ, đưa tay ôm eo Đường Noãn, cưng chiều hỏi: "Chọn gì ?"
Đường Noãn thấy hề quan tâm đến chuyện , bản cũng lo lắng.
Sau đó nắm tay , lấy tất cả những thứ xem lúc nãy cho xem.
Nói đến việc con cái mặc sẽ đáng yêu như thế nào, vẻ mặt cô chút phấn khích, tràn đầy mong đợi và vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-393.html.]
Thẩm Thời Dịch cũng khỏi mong chờ, với nhân viên bán hàng: "Gói hết những thứ , tất cả các màu đều lấy."
Tất cả? Màu sắc?
Đường Noãn vội vàng ngăn cản: "Mặc hết nhiều như , con cái lớn lên từng ngày, nhanh sẽ nữa."
Thẩm Thời Dịch cảm thấy lý, với nhân viên bán hàng: "Lấy hết tất cả các size."
Đường Noãn: "..."
Cô hối hận vì ngăn cản .
Thẩm tổng giàu , mạch não chút khác với cô.
Cô là thấy phù hợp mới lấy, nhưng Thẩm Thời Dịch thì khác, thích là mua hết, dù mặc thì thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Noãn bất lực lắc đầu, cũng đành thỏa hiệp.
Sau đó xem xe đẩy em bé, còn giường cũi.
Tuy là trai gái, cho nên cả đồ cho bé trai và bé gái đều chọn.
Y học hiện đại thể kiểm tra giới tính, nhưng quy định kiểm tra, cô cũng quan tâm là trai gái.
Nếu lựa chọn, thật cô con gái, thể mặc đồ cho con, mặc váy công chúa, tết tóc xinh xắn.
Lúc lên sẽ mềm mại đáng yêu bao.
nghĩ đến việc con gái cũng kết hôn sinh con, cũng trải qua con đường bắt buộc của phụ nữ, trải qua nguy hiểm, cô liền từ bỏ ý định.
Cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Là trai gái, đều là duyên phận.
Thẩm Thời Dịch mua xe đẩy em bé và giường cũi khoa trương như , chỉ là chọn cả hai loại cho bé trai và bé gái, may mà nhà rộng, đều để .
Đi dạo cả ngày, Đường Noãn mệt mỏi rã rời.
Lúc về, ngang qua một tiệm bánh, thấy chiếc bánh tiramisu trong tủ, ánh mắt cô thèm thuồng rời.
"Muốn ăn?"
Thẩm Thời Dịch theo ánh mắt cô, cảm thấy cô thật đáng yêu.
Những cô gái xinh thường đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
Đường Noãn ừ một tiếng, mỉm : "Nghe ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ hơn, hơn nữa tiramisu thật sự ngon."
Thẩm Thời Dịch bảo tài xế dừng xe, nhưng tiệm bánh quá đông, cô xuống xe.