Thẩm Thời Dịch xong, xoay bỏ .
Trái tim cứ thắt , còn khó chịu hơn cả những ngày tháng cô gọi tên A Diệu.
Đường Noãn thấy tiếng đóng cửa.
Cơ thể như sợi dây căng cứng, bỗng chốc thả lỏng.
Cô nhíu mày đầy khó chịu, trong lòng lạnh toát.
Vừa đau lạnh.
Thật sự mệt mỏi, dày vò.
Sáng sớm hôm .
Thẩm Thời Dịch đến đón cô, đến nhà họ Thẩm.
Không một lời, họ đến .
Ông cụ Thẩm ngửi thấy mùi bất thường, trừng mắt Thẩm Thời Dịch mắng: "Thằng nhóc thối, mày chọc Noãn Noãn tức giận ? Sao con bé gầy thế ! Tao với mày , chăm sóc con bé cho , mày coi lời tao như gió thoảng qua tai ?"
Thẩm Thời Dịch sắc mặt âm trầm, kìm nén cơn giận : "Con ."
"Còn chối, tao thấy hết , gầy thành cái dạng gì ." Ông cụ Thẩm lớn tiếng trách móc.
Sau đó ân cần gọi Đường Noãn xuống bên cạnh, còn vẻ nghiêm khắc tức giận như .
"Noãn Noãn hôm nay cứ ở đây, ăn nhiều một chút. Mau mau béo lên, nếu tao xót lắm."
Ông luôn yêu thương, quan tâm cô như .
Trái tim Đường Noãn nhói lên, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Ông nội, hôm nay cháu đến đây là chuyện quan trọng với ông, cháu quyết định ly hôn với Thời Dịch ."
Như một tiếng sét nổ vang.
Khuôn mặt hiền từ của ông cụ Thẩm, bỗng chốc cứng đờ.
8: Vì thành
Nhìn thấy dáng vẻ của ông, Đường Noãn áy náy lo lắng: "Ông nội, xin ông, cháu thể giữ lời hứa, sinh cho ông một đứa chắt bụ bẫm."
"Không, trách cháu, cháu là đứa trẻ , là trân trọng cháu, cứ khăng khăng ở bên cái đứa con gái hổ ."
Ông cụ Thẩm dịu dàng xong, giây tiếp theo sắc mặt bỗng trở nên âm trầm.
Đứng dậy cầm gậy, hung hăng đánh về phía Thẩm Thời Dịch.
Một gậy thật mạnh, đánh chân Thẩm Thời Dịch, tiếng mắng chửi cũng vang lên theo.
"Hai năm cái chân của mày suýt nữa liệt, nửa cử động , là Noãn Noãn ở bên cạnh chăm sóc mày rời, xoa bóp cho mày, động viên mày, cùng mày tập vật lý trị liệu."
"Con bé hy sinh cho mày nhiều như , mới hai năm, chân mày khỏi , thế là quên hết ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-cu-thien-tai-tong-tai-hoi-han/chuong-75.html.]
Thẩm Thời Dịch né tránh, cây gậy đánh trúng chân .
Anh chính là quên.
Mới đề nghị ly hôn, trả tự do cho cô, để cô tìm A Diệu.
Hai năm nay, cô hy sinh quá nhiều, nên trói buộc bên cạnh .
Quản gia Trung và Đường Noãn cùng vội vàng ngăn cản.
Cây gậy quản gia Trung lấy .
Đường Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ Thẩm, vội vàng giải thích: "Ông nội, ly hôn là cháu, liên quan đến Thời Dịch."
Ông cụ Thẩm cô với ánh mắt phức tạp, đau lòng : "Noãn Noãn, cháu đừng bênh vực nó nữa, tao cháu là vì thành cho nó và Kỷ Niệm Niệm."
Tình cảm của Đường Noãn dành cho Thẩm Thời Dịch như thế nào, ông luôn thấy rõ.
Đứa trẻ ngốc nghếch, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho khác.
Ông càng nghĩ càng tức, nghiêm khắc cảnh cáo Thẩm Thời Dịch: "Tình cảm của Noãn Noãn dành cho mày như thế nào, tao rõ, cho dù hai đứa ly hôn, tao cũng tuyệt đối đồng ý cho mày ở bên Kỷ Niệm Niệm, tao khuyên mày nhất là bỏ cái suy nghĩ đó ."
Ông cụ Thẩm giận dữ, mặt đỏ tía tai.
Đây là đầu tiên Đường Noãn thấy ông như .
Thẩm Thời Dịch ánh mắt kiềm chế.
Đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn, dừng một chút, vì cô tự do, bất đắc dĩ : "Chúng con quyết định ly hôn , ông cần níu kéo chúng con nữa."
Ông cụ Thẩm tức giận đến mức mặt mày tím tái: "Mày hỗn láo! Bây giờ đến lời của tao mày cũng nữa ? Tao, tao đánh chết…"
Ông giơ tay lên cao, đánh Thẩm Thời Dịch.
lời còn hết, ông bỗng ôm n.g.ự.c khó chịu, lộ rõ vẻ mặt đau đớn.
Cuối cùng, ông lảo đảo, ngã ngửa sofa bất tỉnh.
"Ông chủ!"
"Ông nội!"
Bệnh viện.
Ông cụ Thẩm đưa phòng cấp cứu.
Phương Thanh vội vàng chạy đến, hỏi Thẩm Thời Dịch: "Bố con bây giờ thế nào ?"
Phía Thẩm Thời Dịch là phòng cấp cứu.
Giọng trầm thấp, khàn khàn : "Đang cấp cứu…"
Chát!