Trước đây, mỗi  họ tiếp xúc với NPC đầu tiên trong phó bản, hệ thống luôn xuất hiện nhắc nhở: "Kích hoạt cốt truyện."   , chờ mãi chẳng thấy gì. Cả nhóm nhất thời rơi  im lặng, ánh mắt mờ mịt  .
Một  trai trẻ mang vẻ bực tức từ phía sân khấu  tới, ánh mắt giận dữ quét qua cả đám :
"Sân khấu  dựng xong, nếu tối nay  bán  vé, mấy  chuẩn  nhịn đói ba ngày !"
Chưa ai kịp phản ứng,  trai tóc hồng liền nhanh miệng  lảng:
"Đừng nóng, tụi   rao ngay đây mà!"
Chàng trai  cau mày, đưa cho họ một chiếc chiêng đồng tròn trĩnh, đen sẫm như  ngấm  bụi đất và thời gian:
"Phải  từng nhà, đừng bỏ sót. Dạo  mất mùa, nhiều nơi đói ăn,  ai còn tâm trạng xem hát. Nghe  làng  còn khá giả, tranh thủ bán thêm vé, cũng để cải thiện bữa ăn cho  ."
Dứt lời,    lưng bỏ , dáng vẻ lạnh lùng nhưng gấp gáp, như đang mang theo gánh nặng  thể  thành lời.
Chàng trai tóc hồng tò mò gõ nhẹ  chiêng, âm thanh leng keng lan  giữa  trung, giòn tan mà trống rỗng, như một hồi chuông báo tử vang lên từ xa xăm. Một  chơi chần chừ hỏi nhỏ:
"Sao vẫn   nhắc nhở gì từ hệ thống?"
Ôn Thiên Tuyết bình tĩnh đáp:
"Cứ  nhiệm vụ  . Đi thông báo cho dân làng về buổi biểu diễn tối nay."
Không ai phản đối. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo dòng sự kiện.
Họ mang theo chiếc chiêng bước  làng. Chàng trai tóc hồng  đầu,  gõ chiêng  cất giọng lanh lảnh:
"Đoàn hát đến  đây! Ai  tiền thì mua vé, ai   thì góp tiếng !"
Tiếng chiêng vang khắp con đường đất đỏ, thu hút bọn trẻ từ trong nhà ùa , hò reo rộn rã:
"Đoàn hát tới ! Tối nay  kịch coi !"
Mộng Vân Thường
Một vài  lớn   hiên nhà, ánh mắt tò mò và dè dặt:
"Đoàn hát từ  tới ? Diễn vở gì đấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/120.html.]
Chàng trai tóc hồng nhanh trí đáp liền:
"Đến  sẽ , bất ngờ mới thú vị!"
Nhân lúc thông báo cho dân làng, cả nhóm cũng lặng lẽ  dạo quanh làng, tranh thủ quan sát địa hình. Lê Tri  cuối cùng, ánh mắt sắc lạnh  bỏ sót một chi tiết nào. Khung cảnh yên bình đến mức giả tạo. Dân làng dường như   thiện,   biểu hiện thù địch nào, nhưng chính điều đó  khiến cô bất an. Một nơi quá bình thường trong một phó bản kinh dị — chính là điều bất thường nhất.
Ngôi làng   nhỏ,  đến trăm hộ dân. Khi họ thông báo xong xuôi, trời  sập tối. Từ các mái nhà, ánh đèn dầu lờ mờ soi rọi, phản chiếu lên màn đêm một màu vàng ảm đạm. Dân làng  bữa cơm lặng lẽ kéo ghế dài  sân phơi thóc. Đây là nơi rộng nhất làng — và cũng là nơi tổ chức buổi biểu diễn tối nay.
Đám trẻ chạy ,  tung tăng  hát đồng dao, tiếng hát lan  đêm tối như những vết cứa sắc lẹm:
"Đi xem hát! Đi xem hát!
Thành phố  cô Liễu Tam Nương,
Không giữ đức hạnh nhảy xuống ao,
Đáng đời cô   ngâm lồng heo,
Làm nhục cả làng!"
Lời ca tươi vui mà man rợ. Lê Tri  từng chữ như đinh đóng  tâm trí. Cô thấp giọng nhẩm :
"Ngâm lồng heo...  nhục làng xóm..."
Cô khẽ nhếch môi  lạnh:
"Xem  cốt truyện    liên quan đến trinh tiết và sự trừng phạt."
Sân khấu   dựng ở sân phơi thóc. Hai bên là những ngọn đuốc thắp sáng, ánh lửa chập chờn hắt lên gương mặt dân làng, khiến họ trông   thiện  quỷ dị. Người dân tự mang ghế đến, sắp hàng  sát . Trẻ con leo lên đùi cha ,  lớn thì rì rầm trò chuyện, cả làng như đang tham gia một lễ hội — nhưng  ai dám   hàng ghế đầu tiên.
Dãy ghế  dài, thẳng hàng, sạch sẽ như mới  lau chùi,  vẻ do ai đó đặt sẵn, nhưng    trống trải. Không ai đụng đến.
Một tiếng chiêng vang lên từ sân khấu, báo hiệu buổi diễn bắt đầu. Không gian đột nhiên yên tĩnh đến rợn .
Các  chơi  chờ bên rìa sân, ánh mắt do dự. Chàng trai tóc hồng khẽ :
"Chúng   xuống ,  hoài mỏi chân."
Anh   bước tới phía , chỉ tay về phía hàng ghế đầu tiên. Cả nhóm gật đầu đồng tình, cúi thấp , định tiến về đó.