Lê Tri đưa chiếc kéo vàng trừ tà  cho Ôn Thiên Tuyết. Cô  đón lấy bằng đôi tay vẫn còn run rẩy, ánh mắt  Lê Tri và Trì Y đầy phức tạp,  còn sự kiêu ngạo thường ngày, mà   đó là một chút bối rối, một chút  hổ.
Cô   từng nghĩ, trong phó bản đáng sợ ,  sẵn sàng liều mạng cứu  đầu tiên  là hai kẻ mà cô luôn xem là đối thủ. Đặc biệt là Trì Y —  mà cô luôn cho rằng nếu  cơ hội, sẽ chẳng ngại ngần đẩy cô  chỗ c.h.ế.t để giảm bớt sự cạnh tranh.
Thế nhưng giờ đây, tất cả suy nghĩ  đều sụp đổ. Ôn Thiên Tuyết  cúi đầu, khó khăn   lời cảm ơn:
"…Cảm ơn hai …"
Trì Y khựng  một chút, gương mặt  phần ngượng ngùng. Dù gì   mặt cô giờ là kẻ từng đối đầu gay gắt suốt bao mùa livestream, từng tung chiêu dìm hàng  ít . Trong lòng Trì Y cũng  chút phức tạp.   cô cố nén , cố   vẻ tự nhiên, lạnh nhạt :
"Cầm cho chắc , rảnh thì luyện thêm cách dùng. Cây kéo    món đồ trang sức ."
Ôn Thiên Tuyết gật đầu,  đầu tiên  phản bác  lên mặt với cô.
Lê Tri bên cạnh lên tiếng, giọng vẫn điềm đạm:
"Sau khi  tiếng gõ cửa, bên trong  xảy  chuyện gì? Cái dải lụa trắng đó…   đột ngột xuất hiện ?"
Ôn Thiên Tuyết khẽ rùng , nhớ  những gì  xảy  khiến sắc mặt trắng bệch:
"Giường bọn   đối diện với cửa. Lúc đó chỉ  tiếng gõ, nhưng khi mở  thì  thấy ai cả.  nghĩ,  vì cứ  chờ chết, chi bằng chủ động  ngoài xem thử. Dù gì trong tay  cũng  kéo…"
Cô  ngừng  một chút, vẻ mặt  hổ. Thực , trong lòng cô  còn một lý do khác.
Trì Y   Lê Tri đồng hành, độ nổi tiếng đang dần vượt mặt cô. Nếu  thể một  trừ  nữ quỷ, chẳng  sẽ giành   tình cảm từ khán giả, lấy  vị trí trung tâm ?
 cô   ngờ,   suýt mất mạng…
"… mở cửa, ngoài hành lang   ai, nhưng tiếng gõ vẫn cứ vang lên. Rồi  ngẩng đầu  lên…"
Giọng  của cô  trở nên run rẩy, dường như mỗi chữ thốt  đều  vượt qua hàng lớp sợ hãi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/140.html.]
" thấy… một đôi giày thêu lơ lửng ngay  đầu . Gió nhẹ thổi qua,  hai bàn chân đung đưa... đầu mũi giày cứ thế gõ  cánh cửa, tạo  tiếng 'cộc cộc'…"
Không khí trong phòng chợt trầm hẳn xuống. Lê Tri im lặng, ánh mắt tối . Cuối cùng cô  hiểu vì  tiếng gõ cửa đó  khiến cô  cảm giác bất an đến —nó  đến từ phía , mà là từ… bên .
Cô khẽ gật đầu, xem như  hiểu rõ  chuyện,  dịu giọng an ủi Ôn Thiên Tuyết vài câu. Không cần  nhiều, cũng  cần vờ  thiết—chỉ là một chút thiện ý đủ để  khiến đối phương cảm thấy đơn độc.
Trời sáng dần. Từ sân  vang lên tiếng gõ mõ, tiếng hát của đoàn tuồng  bắt đầu.
Sau khi ăn sáng vội vàng, cả nhóm lên đường tìm đến nhà bà của Trân Trinh theo chỉ dẫn hôm qua. Họ men theo con đường đất vòng vèo hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy ngôi nhà nhỏ với cây quế già mọc  cổng, đúng như mô tả.
Trong sân là một cô bé gầy gò, làn da sạm nắng, đang cặm cụi đẩy cối xay to gần gấp đôi  hình nhỏ bé của . Gương mặt cô bé đỏ ửng vì sức, mồ hôi lăn dài hai bên má.
Thấy  lạ xuất hiện, cô bé lập tức hoảng sợ, nép  chiếc cối đá, hét lớn:
"Bà ơi! Có  đến!"
Từ gian nhà chính, một bà cụ tóc bạc trắng, dáng  lưng còng, tay cầm cái rá bước . Mắt bà là đôi mắt tam bạch — lòng trắng bao quanh đồng tử khiến   rợn tóc gáy khi  .  ngược , giọng  của bà  nhẹ nhàng một cách kỳ lạ:
"Người của đoàn hát ? Tìm bà già   chuyện gì?"
Tóc Hồng nhận , thì thầm:
"Chính là bà … cái bà hôm   cho tụi   ghế đầu khi xem hát…"
Trì Y nhanh nhẹn tiến lên, nở nụ  ngọt như đường phèn:
"Bà ơi, tụi con là bạn của Trân Trân, cô  nhờ tụi con đến thăm bà."
Mộng Vân Thường
Ánh mắt bà cụ quét qua nhóm ,  bất chợt lạnh  như  đóng băng:
"Nói bậy! Con bé Trân Trinh lớn chừng  còn  bao giờ rời khỏi làng. Bạn ở  ? Đi ! Mau   cho khuất mắt !"