Lê Tri chậm rãi tiến  gần, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, giọng  nhẹ nhàng cất lên:
"Trân Trân  rằng cô   lo lắng vì    ở đây. Mùa thu hoạch tới, bà và em gái sẽ vất vả lắm... Bà ơi,  việc gì cần bọn cháu giúp ?"
Ánh mắt bà lão run rẩy, tia sáng trong đồng tử phản chiếu rõ nét ánh trời mờ nhạt. Sau vài giây im lặng, bà lạnh giọng hỏi :
"Thế các cô...  gặp Trân Trinh  ?"
Không chờ câu trả lời, bà đột ngột gắt lên, giọng mang theo sự cay độc và oán hận như thể nghẹn trong họng từ lâu lắm :
"Các cô sẽ chỉ mang  rắc rối cho nó thôi!   cần các cô giúp đỡ! Nếu thật sự  giúp, thì đừng tìm nó nữa!"
Một  chơi phía   nhịn , lên tiếng phản bác:
"Bà ơi! Đó là cháu gái ruột của bà mà! Bà thực sự  thể dửng dưng  cô    chỗ c.h.ế.t ?!"
Lời   như chạm đến dây thần kinh cuối cùng của bà lão. Khuôn mặt già nua nhăn , run lên vì giận dữ. Bà chộp lấy cây chổi trong góc  bất ngờ vùng lên, giáng mạnh xuống nền đất, bụi bặm tung lên mù mịt:
"Đi! Mau cút ! Đừng  tìm chúng  nữa! Chuyện của Trân Trinh  liên quan đến các cô, các cô cũng chẳng quản nổi ! Không  c.h.ế.t thì cút  càng xa càng !"
Bà lão điên cuồng vung chổi đuổi họ, đám  chơi bất ngờ  đánh tới tấp bằng thứ công cụ đầy bụi đất,  giơ tay che mặt lùi . Cánh cửa gỗ cũ kỹ  đóng sập mạnh tới mức rung lên,  cánh cửa chỉ còn vọng  tiếng nức nở của một cô bé và tiếng quát tháo sắc lạnh của bà già.
Không khí trong sân trở nên nặng nề như  phủ bởi một lớp bụi thời gian. Một cảm giác bất lực lan , bám víu lên từng cử động, từng ánh mắt của những  chơi.
Lê Tri thu  nét dịu dàng, khẽ thở dài  :
"Đi thôi. Đến từ đường Liệt Nữ xem thử."
Từ đường Liệt Nữ là nơi nổi tiếng nhất của làng,   một ngọn đồi thấp phía đông,  băng qua con đường mòn đầy cỏ dại và leo lên hơn năm mươi bậc thang đá mới tới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/141.html.]
Khi lên đến đỉnh bậc thang, họ   một cổng vòm bằng gạch xanh, uy nghi và lạnh lẽo. Kiểu dáng cổ điển: bốn trụ ba gian,  mỗi đỉnh trụ đặt một con sư tử đá đang há miệng, mắt trợn trừng như đang giận dữ gầm lên từ quá khứ xa xăm. Chân cổng  tạc trống chầu, những hoa văn tinh xảo nhưng cũng  mờ mịt theo năm tháng.
Chính giữa cổng  khắc hai chữ to: "Trinh Tiết".
Bên trái là niên đại  phai mờ, bên  chỉ còn  thể lờ mờ thấy dòng chữ: "Chi thê Trinh Nương lập".
Lê Tri đưa mắt  dòng chữ , trong đầu hiện lên lời của trưởng làng đêm đầu tiên đến đây — triều đình từng ban cổng trinh tiết cho Trinh Nương. Vậy thì đây chính là minh chứng cho cái gọi là "vinh quang" của một đời phụ nữ  đóng khung trong sự hy sinh.
Một công trình đá đơn thuần, nhưng  như ngọn núi vô hình đè lên đời sống của hàng loạt phụ nữ, ép họ sống — và c.h.ế.t — theo một định nghĩa rỗng tuếch về danh dự.
Đi qua cổng vòm là đến từ đường, một tòa nhà trang nghiêm, mái cong uốn lượn, tường gạch phủ đầy rêu xanh. Trước cổng  hai  đàn ông cao lớn  gác, mỗi  đều cầm gậy sắt, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thấy nhóm  chơi bước tới, một trong hai lên tiếng:
"Các  đến đây  gì?"
Lê Tri khẽ cúi đầu, giọng cung kính nhưng rõ ràng:
"Hai  ơi, bọn em  danh từ đường Liệt Nữ  lâu,   thắp hương bái lạy."
Hai    , vẻ mặt  dịu xuống nhưng vẫn nhắc nhở bằng giọng nghiêm khắc:
"Vào thì , nhưng trong từ đường cấm  loạn. Cẩn trọng lời , hành động. Thắp hương xong thì ,    lung tung."
Cả nhóm đồng thanh gật đầu  theo một  lính canh bước  trong.
Mộng Vân Thường
Từ đường khá rộng, ánh sáng nhập nhoạng xuyên qua lớp cửa gỗ khiến  gian bên trong mờ ảo như phủ một tầng khói. Trên bàn thờ là hàng trăm bài vị  đặt ngay ngắn, lặng lẽ quan sát kẻ sống với đôi mắt vô hình. Nhang khói cuộn quanh  trung như những linh hồn  thể siêu sinh, bám víu giữa hai cõi.