"...Thôi ," ai đó thì thào, "thảo luận chuyện tiêu diệt nó ngay  mặt nó, đúng là quá thiếu tế nhị…"
Bỏ qua ánh mắt cầu cứu của  , Lê Tri chậm rãi cúi đầu xuống, bình thản mở miệng:
"Bút tiên, xin hỏi…"
Cả nhóm đồng loạt căng cứng, tay còn  siết chặt đạo cụ, sẵn sàng dùng đến bất cứ lúc nào.
Lê Tri ngẩng đầu   cái bóng mảnh mai  cửa sổ. Qua lớp kính, cô mỉm  dịu dàng, như đang trò chuyện với một  bạn cũ:
"Cách để đuổi hệ thống Quỷ Quái  khỏi thế giới của chúng  là gì?"
Mọi : "…?"
Khán giả [sững sờ: “Câu hỏi … mấy  chơi khác  mấy ai dám hỏi chứ?”]
[“Chúc mừng  chơi Lê Tri, một  nữa  quỷ quái tức đến phát run mà  dám  gì.”]
[“  cảm giác như bút tiên đang giơ ngón giữa với cô !”]
Cây bút đang vẽ vòng tròn điên loạn bỗng khựng ,  bất động như thể linh hồn trong đó   nghẹn họng.
Lê Tri  tỏ vẻ gì sợ hãi, vẫn mỉm   tiếp: "Sao , bút tiên? Không ,   dám trả lời?"
Cái bóng mờ bên cửa sổ khẽ run lên, như thể sắp   vững.
"Yên tâm," cô dịu giọng, "  hỏi . Dù ngươi     dám , trò chơi  cũng  coi là  thành."
Một luồng âm khí chợt tản , như thể  ai đó  nổi điên… nhưng   thể phát tác.
Khán giả [“Con bút tiên  chắc   luôn …”]
Cuối cùng, cái bóng nữ quỷ tóc dài cúi gằm rũ rượi  từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên giận dữ xuyên qua lớp kính, đối diện với Lê Tri.
Dù ánh sáng trong lớp quá yếu,  thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhưng Lê Tri vẫn  thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của con ma.
Nó ném cây bút  khỏi tay,  vội vã biến mất, động tác hỗn loạn như đang chật vật rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/195.html.]
Lực đẩy của cây bút biến mất  .
Lê Tri buông tay khỏi cây bút, khẽ : "Nó  ."
Cả nhóm gần như cùng lúc ngã vật  ghế, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt b.ắ.n về phía cô đầy kính nể — và cả ngạc nhiên, ngưỡng mộ, sợ hãi.
Mộng Vân Thường
Lê Tri xoa cổ tay đau nhức, ánh mắt rơi xuống bảng điểm  xuất hiện  bàn.
Tên: Lê Tri.
Điểm: 20 điểm.
Mọi  đều nhanh chóng kiểm tra bảng điểm của , niềm vui tràn ngập khuôn mặt họ: "Điểm của  tăng !"
Không    vì câu hỏi của Lê Tri  sức mạnh đặc biệt  , mà trò chơi bút tiên   khó nhóm . Cả bảy  đều đạt điểm tối đa là 20, thậm chí còn vượt qua cả nhóm Chu Kiến Chương. Sau khi  thành trò chơi bốn góc  đêm qua, chỉ duy nhất Chu Kiến Chương nhận  20 điểm, còn những  khác trong nhóm   chỉ  vài điểm tăng thêm.
Liên Thanh Lâm,  bé luôn nhanh nhẹn, lập tức nảy  một ý tưởng: "Nếu , khi chơi trò gọi đèn tiên, chúng  cũng  thể ước rằng nó đuổi hệ thống Quỷ Quái . Nếu    thì cũng  thể đòi gì từ chúng ."
Lê Tri đáp  với vẻ bình tĩnh: "Cũng  thể."
Tóc Hồng, gương mặt sáng lên vẻ hứng thú, tiếp lời: "Vậy chỉ còn trò bốn góc và trò gương trong ký túc xá. Nếu mỗi trò đều  20 điểm, chúng  chỉ cần chơi một trong hai trò còn  là  thể qua ải ! Hay bây giờ chúng  chơi thử trò bốn góc luôn ?"
Lê Tri lắc đầu,  dậy: "Chắc mỗi đêm chỉ  thành  một trò chơi thôi, chơi tiếp cũng  tăng điểm . Về ngủ thôi, muộn ."
Thời gian trôi qua, đúng như những gì cô , bây giờ   khuya. Mọi  bình tĩnh ,   ngoài, thấy khuôn viên trường chìm trong bóng tối, lòng   khỏi dâng lên nỗi sợ hãi: "Đi thôi, nhanh lên, về ký túc xá thôi."
Nhóm   tắt đèn  rời khỏi lớp học. Toàn bộ tòa nhà chỉ còn  những biển chỉ dẫn an   hành lang phát sáng. Ánh sáng xanh lơ lửng trong  gian như một dấu hiệu u ám, khiến ai nấy  khỏi rùng . Cả nhóm bước nhanh qua khuôn viên trường tĩnh mịch. Khi đến  ký túc xá, họ gặp  nhóm Chu Kiến Chương.
Nhóm của    kết thúc trò chơi gọi đèn tiên từ sân vận động trở về. Khi hai nhóm gặp ,  khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tóc Hồng và những  khác  khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Dù Lê Tri   rằng điều kiện lây nhiễm là tiếp xúc cơ thể trong các trò chơi kinh dị, nhưng họ vẫn  dám  gần nhóm Chu Kiến Chương. Lê Tri thì vẫn giữ nụ  nhẹ nhàng như   chuyện gì, chào hỏi Chu Kiến Chương: "Các  mời đèn tiên thành công chứ?"
Chu Kiến Chương đáp  lịch sự: "Thành công."
Lê Tri nhướng mày: "Ai  đèn tiên chọn ?"
Chu Kiến Chương  quanh,  trả lời: "Bối Huyên."
Lê Tri liếc  Bối Huyên đang   lưng  . Nghe thấy tên , cô  mới từ từ ngẩng đầu, như thể  giật , ngừng một chút   nhanh chóng trở về vẻ kiêu căng thường ngày: "Là ! Sao? Hỏi nhiều thế để  gì?"