Ba  tiếp tục men theo con đường dài u tối, ánh sáng đèn đường chập chờn như sắp tắt, chiếu  vệt sáng hẹp loang lổ  mặt đất. Gió đêm rít qua những khe hở trong dãy nhà đổ nát, mang theo tiếng lá khô lạo xạo, như tiếng ai đó thì thầm trong bóng đêm.
Từ các con hẻm nhỏ tối đen hai bên đường, những  chơi khác dần xuất hiện. Họ bước  với vẻ mặt hoảng loạn,   còn  kịp thích nghi với việc  kéo  phó bản.
Lê Tri lặng lẽ quan sát đám đông, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, cho đến khi cô dừng  – một bóng  cao lớn, lặng lẽ  giữa đám đông: Lê Phong.
Gương mặt  lạnh lùng như thường lệ, nhưng khi ánh mắt hai  chạm , cả hai đều khựng  một nhịp. Trong khoảnh khắc ,  lời nào cần , Lê Phong khẽ lắc đầu  hiệu. Họ  quá quen với việc giữ kín  liên hệ trong phó bản. Chỉ cần một cái , một cử chỉ, là đủ để hiểu .
Lê Tri nhanh chóng dời ánh mắt , biểu cảm bình thản, như thể cô chỉ đang để ý đến một  chơi  ngoại hình nổi bật.  cô  quên cúi xuống, ghé  tai Mạnh Vũ Hàm thì thầm: "Giả vờ  quen  Lê Phong, đừng để lộ  ."
Mạnh Vũ Hàm nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ cứng cỏi  phù hợp với độ tuổi. Cô bé rút  trốn  lưng Lê Tri, cảnh giác  quanh, lanh lợi hơn vẻ ngoài nghịch ngợm  nhiều.
[Oa! Có một  trai cao to  trai mới xuất hiện kìa! Lê Phong đúng ?]
[Cũng họ Lê mà,  khi là  em với Lê Tri  chứ?]
[Trên đời  họ Lê nhiều lắm, chắc gì  họ hàng.]
[Mlem mlem, mỹ nữ Phù Hoan cũng ở đây kìa! Trời ơi nhan sắc … c.h.ế.t mất.]
[Có Lê Tri thì mấy  khác cũng chỉ là nền thôi.]
[Có cả Kiều Tuấn Viễn nữa! Cục cưng đáng yêu của mị!]
Đoàn  dừng  chờ thêm vài phút,  khi xác nhận  còn ai xuất hiện nữa, hệ thống chốt danh sách: phó bản    tổng cộng mười  chơi.
Lê Tri – tâm điểm của  sự chú ý – một phần vì nhân khí cao ngất trong top đầu bảng xếp hạng, phần khác là vì cặp đôi đình đám Tri Hề đang gây sốt  diễn đàn. Hầu hết  chơi đều nhận  cô ngay lập tức.
Ngoài Lê Tri, Mạnh Vũ Hàm và Lê Phong, trong nhóm còn  Phù Hoan – nữ diễn viên đang nổi tiếng, Viên Thành – nghệ sĩ từng tham gia vài phó bản đơn giản, và một   chơi kỳ cựu khác. Đặc biệt,  một  bé cùng tuổi với Mạnh Vũ Hàm, nhưng thần thái  bình thản đến lạ – Kiều Tuấn Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/222.html.]
Ánh mắt Lê Tri quét qua  nhóc, dừng  trong một giây  rời . Cô : "Đi tiếp thôi."
Lời  dứt, cả nhóm bắt đầu di chuyển. Tiếng bước chân đồng loạt vang vọng trong con phố c.h.ế.t chóc, như một bản nhạc đệm cho nghi thức dẫn  cõi âm.
Đi  chừng mười phút,  mắt họ hiện  một ngã tư.
Ở đó   xe cộ,   qua . Chỉ  một bà lão gầy gò, mặc đồ đen từ đầu đến chân, đang  xổm giữa đường, đốt giấy vàng mã.
Khói trắng cuộn lên, ánh lửa hắt lên mặt bà , tạo  hình ảnh méo mó như  gió bóp méo trong gương vỡ. Từ miệng bà lẩm bẩm điều gì đó  rõ, chỉ  tiếng "soạt soạt" giấy cháy kèm theo những âm thanh khàn đặc đầy ám ảnh.
Người trong đoàn bắt đầu run rẩy. Có ai đó nuốt nước bọt, tiếng động  vang lên rõ mồn một giữa  gian im lặng, càng khiến khung cảnh thêm căng thẳng.
Lê Tri  dừng , cô tiến đến gần.
Cách bà lão chỉ vài mét, bà  đột ngột  phắt đầu .
Gương mặt trắng bệch, ánh lửa đỏ bừng phản chiếu  đôi mắt đục ngầu. Giọng  khàn khàn, u ám vọng  như xuyên qua cả linh hồn:
"Đêm nay là đêm đầu thất… Hồn  về. Các …  còn ở ngoài? Mau trở về! Hồn  thể gặp  sống, nếu … sẽ c.h.ế.t  nó đấy!"
Bàn tay xương xẩu chỉ thẳng về phía một tòa nhà cũ kỹ phía xa.
Trong màn đêm đen đặc, ba chữ lớn "Chung Cư phố Nam" hiện lên, lớp sơn xanh đậm  tróc lở theo năm tháng.
Đống giấy cúng  đất  cháy gần hết, chỉ còn vài đốm lửa lập lòe quạnh quẽ giữa bóng đêm. Gió đêm thổi qua, cuốn tro giấy bay tán loạn, để  trong  khí mùi khét của giấy cháy lẫn với  ẩm lạnh như tanh máu.
Mộng Vân Thường
Người chơi còn  kịp  định  tinh thần  khi  phó bản,   đối mặt với một cảnh tượng  ai mong  — đêm đầu thất.
Dù là  chơi  khán giả,  ai xa lạ với cụm từ . Theo truyền thuyết dân gian,  khi một  chết, đến ngày thứ bảy, linh hồn của họ sẽ  về nhà. Gia đình  chuẩn  một mâm cơm thịnh soạn, cúng đón hồn   khuất. Đêm đó, cả  và vật đều  tránh né, tuyệt đối   để linh hồn  bắt gặp. Bằng , tai họa sẽ ập xuống.
Lê Tri  lặng trong bóng tối, mắt dõi theo những tờ tro vụn tan biến trong gió. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh từ hồi còn nhỏ — năm   một ông lão ở nhà bên mất,  chôn cất theo đúng nghi lễ truyền thống. Đêm đầu thất,  nhà ông  dựng một cây tre cao quá nóc nhà, dán đầy tiền giấy lên đó. Trên đỉnh tre, họ treo một bộ quần áo cũ, bên  đặt đôi dép ông lão thường  lúc còn sống. Cảnh tượng đó ăn sâu  trí nhớ cô, nhất là khi  cô, Thượng Cẩm Như, hoảng hốt kéo ba chị em cô  nhà từ chiều, đóng cửa tắt đèn, bắt  ngủ sớm,  cho bước  ngoài nửa bước.