Nhóm  bước tới cổng . Nhân viên đón họ là một cô gái mặc đồng phục màu xanh dương, tay cầm theo một chiếc đèn lồng vàng. Khi thấy họ đến gần, cô  mỉm  chào đón: "Chào mừng các bạn đến với chuyến trải nghiệm vượt sông bằng tàu cướp biển. Trò chơi yêu cầu ít nhất bốn . Xin mời xuất trình vé và xếp hàng  cổng."
Dưới màn sương mỏng lượn lờ bên bờ nước xanh thẫm, Tề Vĩnh Dật bước lên một bước  cất tiếng, giọng điềm tĩnh như thể  chuẩn  sẵn từ lâu:
"Mọi  lên  , vòng   sẽ   dự ."
Anh  xong thì lùi  một bước, ánh mắt  hề do dự. Với Lê Tri trong nhóm, vòng đầu tiên vốn  quá nguy hiểm. Giữ sức cho vòng hai, khi trò chơi bắt đầu trở nên ác liệt hơn, mới là sách lược khôn ngoan. Lúc , nếu  ai  trụ nổi,  sẽ  thế —  ai  bỏ mạng vô ích trong trò chơi .
Âu Văn Đống vỗ tay cái bốp,  khoái chí: "Được ! Anh zai Tiểu Tề đúng là  cách phối hợp!"
Ánh mắt Lê Tri dừng  nơi con tàu cướp biển đang đậu im lìm  mặt nước mờ ảo, ánh sáng xanh lam từ làn sương phủ lấy nó, khiến cảnh tượng giống như một giấc mơ chập chờn giữa ranh giới thực ảo. Dòng chữ “Chào mừng đến với trải nghiệm vượt sông  tàu cướp biển” nổi bật  bảng đèn lập lòe treo bên bờ, như một lời mời gọi c.h.ế.t chóc ngọt ngào.
Con tàu  gần chẳng khác nào một chiếc đò cũ kỹ. Từng tấm ván gỗ nhuốm màu thời gian, mùi ẩm mốc và gỉ sét bốc lên thoang thoảng. Từ "tàu cướp biển"  thì oai, nhưng trong trò chơi , nó nhiều khả năng chính là phương tiện đưa họ “vượt sông” — mà trong văn hóa dân gian, vượt sông bằng đò thường chỉ đến một chuyện: vượt âm dương, qua giới tử sinh.
Chết. Có khi, chỉ cách một mái chèo.
Lê Tri  bước lên tàu ngay, cô   nhắc: "Tìm vũ khí nào tiện tay ."
Âu Văn Đống  bất ngờ: "Sao thế?"
Cô  cần suy nghĩ: "Có thể vòng  sẽ  phần đối đầu với quỷ, mang theo vũ khí sẽ an  hơn."
Lời cảnh báo của cô khiến cả nhóm khựng . Âu Văn Đống trợn mắt: "Chưa  mà cô  đoán  cách chơi  ?"
Du Kinh Mộng như sực nhớ , rút từ tay áo  cái chân ghế gỗ thô kệch mà Lê Tri từng đưa: " vẫn giữ nó đây!"
Trì Y cũng  kém, mở khóa áo khoác, rút  một cái khác: " cũng ."
Hai  một  một , vũ trang đầy đủ, chỉ  Âu Văn Đống tròn mắt  tay , xong   sang Lê Tri tìm đồng minh: "Đại lão,   ."
Lê Tri cũng chỉ nhún vai: " cũng ." Cô  ném nó  từ lâu .
Cô  quanh, tìm thứ gì đó  thể sử dụng  vũ khí.  khu vực  hầu như trống trơn,  thiết  đều  cố định chắc chắn  nền, ngay cả những thùng rác cũng  gắn vít.
Bất lực, ánh mắt cô dừng  —  đôi giày quân đội của Âu Văn Đống.
Đôi giày đen, cổ cao, phần đế dày và cứng —  thể gây sát thương thật sự nếu dùng đúng cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/309.html.]
Âu Văn Đống nhíu mày: "...?"
Lê Tri lạnh nhạt : "Nếu  còn cách nào khác,  cứ tháo giày  mà ném."
Âu Văn Đống thoáng ngẩn   lập tức thấy lời cô  lý. Dây giày còn  độ đàn hồi, đế giày cứng, chắc chắn hơn nhiều thứ khác. Anh tháo ngay đôi giày,  nhiệt tình chìa : "Đại lão, cô  ?  chia cho cô một chiếc!"
Lê Tri lạnh lùng: "...Cảm ơn,  cần ."
Cuối cùng, cả nhóm bước qua lối  hẹp dẫn lên tàu, quẹt vé. Tấm vé của Lê Tri  thêm một hình vẽ tàu cướp biển nhỏ xíu ở mặt  — dấu hiệu cho  đây là trò chơi thứ bảy.
Chín trò chơi, chín con quỷ. Bọn họ   qua sáu. Chỉ còn ba trò nữa, và bức tranh  cảnh sẽ dần  thiện.
 manh mối ẩn mà hệ thống từng nhắc đến… là gì?
Lê Tri   , nhưng trong lòng cô mơ hồ  hình thành một phỏng đoán u tối.
Họ bước lên bậc thang gỗ, từng tiếng bước chân vọng   như thể ai đó đang lặng lẽ theo . Không gian bên trong con tàu nhỏ hẹp hơn họ tưởng.
Hai hàng ghế đối diện, mép tàu đặt hai mái chèo. Không  dây an . Không  đai bảo vệ.
Du Kinh Mộng chau mày: "Không  thiết  an  ? Nếu tàu lắc mạnh thì chẳng  sẽ  hất văng  ngoài ?"
Lê Tri   mặt nước mịt mù sương, giọng cô nhẹ mà lạnh như tiếng nước chảy  đò: "Nếu đây là một chiếc đò, thì tất nhiên sẽ   dây an  ."
[Đoạn  rợn da gà thiệt sự, kiểu ai cũng  đang   thuyền qua âm giới mà vẫn   đùa]
[Tui mà là Du Kinh Mộng là nhảy xuống từ đầu cho lẹ, chơi chi nữa]
[Tàu cướp biển mà   dây an  = quan tài  lắc]
Mộng Vân Thường
Dưới chân còn  kịp  vững, con tàu bỗng khẽ rung lên  từ từ chuyển động.
Lúc bước lên, ai nấy đều thấy rõ nó đang neo chặt  bờ. Thế nhưng bây giờ, chẳng hiểu vì , nó  như  kéo , chầm chậm trượt xuống mặt hồ.
"Nó đang xuống nước kìa!" Âu Văn Đống gào lên, giọng hoảng loạn, "Sao chẳng  thông báo gì hết ?!"