Lý Kiến Hề  bên cạnh, chậm rãi giải thích: hô đêm là một nghi lễ cổ xưa, dùng để "gọi hồn"  chết. Ban đêm, họ  bê bài vị của trưởng thôn  khỏi nhà,  dọc theo những con đường vắng, mỗi  qua ngã ba, ngã tư  đốt vàng mã để dẫn đường cho hồn phách theo kịp. Cuối cùng đưa bài vị đến miếu Thổ Địa ở cuối thôn.
Giọng  nhàn nhạt của   như một cây kim lạnh chọc thẳng  da thịt  chơi. Nghe xong, sắc mặt cả đám đều tái mét. Làm những chuyện  giữa đời thực  quá kinh hoàng, huống chi đây còn là một phó bản nơi ma quỷ thực sự ẩn hiện quanh họ?
Mộng Vân Thường
Ai dám chắc thứ sẽ theo dấu bài vị đêm nay chỉ là hồn phách trưởng thôn?
Trở  nhà, bầu  khí nặng nề bao trùm căn phòng như lớp sương dày đặc. Không ai  lời nào trong bữa cơm tối. Cơ thể kiệt sức, tinh thần bầm dập, mỗi  đều như một cái xác  hồn.
Sau bữa ăn, họ  im lặng chờ đợi, ánh mắt vô thức dán  bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Mây đen vẫn vần vũ, gió thổi ào ạt,  một ánh ,  một tia trăng nào lọt xuống. Cả bầu trời như  một bàn tay khổng lồ che phủ, khiến    cảm giác ngạt thở.
Cuối cùng, Lê Tri  dậy, lạnh lùng :
"Đi thôi."
Hứa Thuật cố trấn an  :
"Trước giờ chúng   vượt qua nhiều cửa ải hơn thế . Cứ  đúng yêu cầu NPC là , sẽ   ."
Bọn họ bốc thăm chọn thứ tự  đường. Hứa Thuật xui xẻo rút  lá thăm  đầu,   bê khay đồ cúng. Trì Y ôm bài vị trưởng thôn  ngay , thứ ba là Lê Tri – cầm đèn lồng soi sáng. Theo  là Cao Sĩ Quân, Liên Thanh Lâm và cuối cùng là Chúc Chi Bạch.
Sáu  xếp thành một hàng dài, lặng lẽ bước  khỏi sân.
Đứng ngay cổng lớn, Lý Kiến Hề  họ, giọng   cao nhưng lạnh lẽo đến mức khiến   rét buốt sống lưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/39.html.]
"Hô đêm   đầu . Trên đường , tuyệt đối đừng  đầu ."
Cả nhóm cứng , theo phản xạ rùng . Không ai dám đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu như những con rối  giật dây,   lượt bước chân  màn đêm đặc quánh.
Dưới màn mưa phùn nặng nề, bọn họ xuất phát từ sân nhà, cờ dẫn hồn, gậy đưa ma, cùng nỗi bất an nặng trĩu trong lòng, lặng lẽ tiến về phía miếu thổ địa  ở cuối thôn Quan Bình. Theo đúng quy củ, mỗi khi  ngang qua ngã ba đường, cả nhóm đều  đốt vàng mã, gào  gọi hồn, khẩn cầu linh hồn    theo. Nếu dọc đường  nhà dân, họ sẽ cắm một ngọn đèn nhỏ  cửa để dẫn lối cho linh hồn, cũng là đánh dấu đường , nhắc nhở chính  lúc  về  tránh con đường cũ, tuyệt đối   lặp .
Không ai hẹn mà tất cả đều bước nhanh hơn, nỗi sợ vô hình như thứ dây xích vô thanh thúc giục họ gấp gáp rảo bước, mong sớm  thành nghi lễ quỷ dị . Rất nhanh, họ tới ngã rẽ đầu tiên.
Bởi  thể  đầu khi hành lễ,   đành  xổm thành một hàng, ngay tại chỗ châm diêm đốt vàng mã. Ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đêm tối, tro giấy cuốn theo gió, bay lả tả như những đốm ma trơi lập lòe. Ban đầu chỉ là tiếng nức nở rầu rĩ,  đó,   ai  kích thích thần kinh  tiên mà đột ngột  thét lên, âm thanh xé toang màn đêm tĩnh lặng.
Đó là tiếng  của nỗi kinh hoàng thực sự, vỡ òa  khỏi lồng ngực,  chút kiềm chế. Tiếng   tựa như lây nhiễm, kéo theo những  khác cũng  lượt nức nở thành tiếng, sự hoảng loạn lan tràn  thể kiểm soát.
Trong làn nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào, giọng  kiên định của Lê Tri bất ngờ vang lên, rõ ràng tới mức như xuyên thẳng  màn đêm:
"Cha ơi... về nhà ! Cha, về !"
Giọng cô  run rẩy, ngược  vô cùng vững vàng.
Đám đông thoáng khựng , tiếng  cũng theo đó mà chững  trong giây lát. Trì Y tròn mắt,  sợ   nhịn  bật , nhỏ giọng hỏi:
"Lê Tri, cô  cái gì ?"
Lê Tri lau nước mưa  mặt, bình tĩnh trả lời:
"Không thể chỉ   ,     gọi hồn mới đúng quy củ. Các  phụ trách ,  lo phần hô, tiếp tục ."