Mười cái đầu  vai bộ xương cùng nghiêng xuống, chăm chú  gã đàn ông tội nghiệp. Rồi,  chậm rãi, nó nhấc cánh tay đầy gai nhọn lên, nhắm thẳng  n.g.ự.c chú Cửu như chuẩn  móc trái tim  khỏi lồng ngực.
"Chờ ."
Một giọng  trầm thấp, dứt khoát cất lên giữa màn đêm.
Trì Y hoảng hốt  đầu , thấy Lê Tri  tiến lên  một bước. Cô hoảng hốt vươn tay định kéo bạn  , khàn giọng hét lên: "Tri Tri,  điên  ?!"
  ánh trăng ảm đạm, bộ xương khô quả nhiên dừng động tác  vì tiếng gọi của Lê Tri. Mười cái đầu đồng loạt xoay về phía cô, hốc mắt đen ngòm, như đang soi mói từng cử động nhỏ nhất.
Xi măng, bùn đất và m.á.u tươi dính  khung xương nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt cầu, như nước mắt đục ngầu nhỏ xuống từ những đầu khớp méo mó. Mỗi bước chân Lê Tri tiến tới, những giọt m.á.u dính đất  dường như tự động rẽ đường, tránh khỏi mũi giày sạch sẽ của cô.
Mộng Vân Thường
Lê Tri lạnh lùng bước tới bên cạnh chú Cửu,  xuống  chút do dự, một tay túm lấy cổ áo ông , lôi mạnh gã đàn ông lên khỏi mặt đất.
Gương mặt chú Cửu co giật dữ dội, lộ  vẻ sợ hãi đến cực độ. Ông   dám chống cự, chỉ run rẩy cầu xin bằng ánh mắt.
Lê Tri bật  lạnh lẽo, giọng  khàn khàn như mang theo  lạnh từ cõi c.h.ế.t trở về:
"Muốn sống ?"
Chú Cửu gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh vã  như tắm.
Ánh mắt Lê Tri quét qua bầy  chơi, lướt nhanh qua bộ xương khô vẫn  đợi lệnh phía ,  cúi đầu ghé sát  tai chú Cửu, thì thầm từng chữ một:
"Vậy thì... Hai mươi năm  khi xây cây cầu , các    chuyện gì táng tận lương tâm đến mức quỷ thần  dung thế ?"
Chú Cửu cuối cùng cũng  còn  yên, mở mắt , ánh  sắc lạnh như d.a.o cắt, trừng mắt  cô với vẻ tức giận tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/56.html.]
Lê Tri  chờ một lát, thấy  vẫn im lặng, liền khẽ mở lời, giọng điệu trầm tĩnh: “Có một tục lệ xưa trong dân gian,  gọi là ‘đánh sinh cọc’. Người  sẽ chọn một  sống,  dùng xi măng chôn ngay  trụ cầu, nơi chuẩn  động thổ. Đây là cách họ tin rằng  thể an ủi, trấn áp những linh hồn, quỷ thần sẽ  động bởi sự chuyển động của cầu. Họ   để cầu cho việc xây cầu  suôn sẻ, thuận lợi.”
Mấy   đằng   hẹn mà cùng rùng , hít  một  lạnh buốt. Lê Tri bước tới,  thẳng  đôi môi run rẩy của chú Cửu, giọng  lạnh lẽo vang lên:
"Chính các   g.i.ế.c cha  chúng  như thế  ?"
Chú Cửu thở hồng hộc, gắng sức giãy giụa khỏi bàn tay của cô.  bộ xương bên cạnh đột nhiên vươn tay , chụp lấy đầu ông , ép mạnh xuống đất. Xi măng lạnh lẽo thấm đẫm đầu ngón tay xương trắng, nhỏ tong tỏng lên trán ông , như thể giây tiếp theo, chỉ cần siết nhẹ, cái đầu  sẽ nát bét.
Chú Cửu hoảng sợ,  thể đông cứng,  dám động đậy nữa.  miệng lão vẫn cứng cỏi, thốt  từng chữ:
"Không  giết... là cúng tế! Xây cầu là việc lớn, vốn dĩ cần  hiến tế cho quỷ thần... Lúc , chẳng  vì  cúng tế nên cầu mới đổ sụp giữa chừng đó ?"
Khuôn mặt già nua của ông  vặn vẹo trong cơn điên loạn:
"Bọn họ... bọn họ  hỏng phong thủy, khiến quỷ thần nổi giận! Đó    kỹ thuật! Là thần Núi nổi giận! Để xoa dịu thần Núi, chỉ  thể dùng mạng  sống mà tế lễ! Chúng   còn thời gian...  thể chờ đợi lâu hơn... Thôn Quan Bình chỉ  một cơ hội  thôi! Nếu   cây cầu đó, thôn sẽ chết!"
Lê Tri  chằm chằm  lão, lòng lạnh ngắt. Cô lạnh lùng siết chặt cổ áo ông , giọng  sắc như dao:
"Cho nên các  liền lôi mạng sống của  vô tội  để lấp cầu?"
Chú Cửu  siết đến đỏ bừng mặt, cổ họng phát  tiếng "khục khục" khó .
Mọi chuyện ngày  như  vén màn, bày   mắt bọn họ.
Năm đó,  khi cầu sụp,   đàn ông khác họ - một  từng học qua kỹ thuật xây dựng -   giải thích. Anh   nguyên nhân chính là do dây chống gió buộc sai vị trí, dẫn đến kết cấu vòm yếu, chịu  nổi trọng lực. Anh  còn giải thích đủ  lý do,  những thuật ngữ chuyên ngành...